Vẻ mặt của Chu Dương còn khá bình tĩnh, nhưng sắc mặt của Phong gia lại vô cùng khó coi.
Danh tiếng của ông ấy bao năm qua đã bị hủy hoại.
Nhưng ông ấy lại không hề làm sai chuyện gì.
Ông ấy chỉ làm việc nên làm theo chính sự mách bảo của con tim.
Tại Thí Phong Các, tất cả mọi người đều được đối xử bình đẳng, bất kể xuất thân hay sức mạnh, mọi rắc rối đều do Phong gia gánh chịu.
Đó là lý do tại sao Phong gia lại có danh tiếng tốt như vậy.
Nhưng điều kỳ lạ đã đến, sau khi kẻ yếu khiêu khích kẻ mạnh, ông vẫn đối xử với một cách công bằng như cũ, nhưng nó lại khơi dậy những cảm xúc khác nhau ở những người khác.
Việc nào ra việc nấy, cho dù miệng đời về Chu gia có như thế nào, có bắt nạt kẻ yếu hay không, những chuyện này đều nằm ngoài tầm kiểm soát của Phong gia, những chuyện ông ấy có thể quản lý cũng chỉ là những chuyện xảy ra trong Thí Phong Các của ông mà thôi.
Gã đàn ông lực lưỡng của Chu gia làm sai, Chu Dương đã cho ông một câu trả lời rất thỏa đáng, như vậy là được rồi.
Tên bốn mắt đã khiêu khích Chu Dương, Chu Dương lại dạy cho hắn một bài học, chuyện này cũng không vấn đề gì.
Nhưng việc đầu tiên được mọi người hoan nghênh, trong khi việc thứ hai lại bị họ bắt đầu hắt hủi.
Rốt cuộc có chỗ nào không đúng?
“Tôi không biết liệu con đường chúng ta đi có sai hay không, nhưng tôi biết rất rõ rằng tôi làm những điều này không phải vì cách nghĩ của những người đó”, Phong gia trả lời.
"Bị hiểu lầm cũng không sao, dù thế nào đi nữa, tôi làm gì cũng chỉ là làm theo trái tim mình".
Ánh mắt Chu Dương hơi sáng lên: "Phong gia, liệu ông có thể nể mặt ăn cùng tôi bữa cơm được không?”
Phong gia hơi ngẩn ra, sau đó cười hào sảng nói: "Cái cậu này, được rồi, theo tôi lên tầng ba, hôm nay tôi mời!”
Đây là địa bàn của Phong gia, Phong gia đương nhiên là người chủ chi rồi.
Sở dĩ hôm nay Chu Dương muốn ăn cơm với Phong gia là để thảo luận về một số chuyện rối rắm trong lòng anh.
Không sai, trong lòng Chu Dương đang rối bời.
Trong suốt quãng thời gian sống trong Chu gia, anh luôn lo lắng cho Thẩm Bích Quân, luôn nghĩ xem phải làm gì để cứu cô.
Nhưng chuyện này không hề đơn giản, cách duy nhất để giải cứu Thẩm Bích Quân chính là đánh bại Hoàng đế tiên sư.
Nhưng Hoàng đế tiên sư dễ đánh bại như vậy sao? Hắn đã bị đạo trời nhập thể rồi!
Hắn chính là đạo trời chân chính! Chân khí trong toàn bộ không gian đều thuộc về hắn, lãnh vực hoàng đế của Chu Dương làm sao có thể đối đầu với hắn được đây?
Nói trắng ra, ý nghĩa của sự tồn tại của đạo trời chính là chống lại toàn bộ nền văn minh của nhân loại.
Mặc dù Chu Dương rất mạnh mẽ, anh đã trở thành tối thượng hoàng đế mạnh nhất và duy nhất của nhân loại.
Nhưng tối thượng của hoàng đế, nói trắng ra, chỉ là một phần của nền văn minh nhân loại, không thể so sánh với toàn bộ nền văn minh.
Ý muốn nói là Chu Dương và Hoàng đế tiên sư căn bản không cùng đẳng cấp.
Sở dĩ trận đấu vừa rồi Chu Dương kháng cự được một chút không phải bởi vì anh quá mạnh, cũng không phải bởi vì đạo trời quá yếu, mà là bởi vì tâm thức của Hoàng đế tiên sư vẫn chưa bị tiêu diệt hoàn toàn.
Với sự tồn tại của tâm thức, đạo trời không thể phát huy hết 100% sức mạnh của mình, cho nên Chu Dương có thể chống lại và sống sót.
Nhưng một khi tâm thức của Hoàng đế tiên sư biến mất hoàn toàn, hắn sẽ trở thành bản thân đạo trời, lúc đó Chu Dương sẽ không phải là đối thủ của hắn.
Để đối phó với hắn, khả năng duy nhất là hợp nhất toàn bộ nền văn minh siêu hình.
Bởi vì nền văn minh siêu hình và đạo trời mới là đối thủ ở cùng một cấp độ.
Chu Dương đã hiểu rõ chuyện này, đó là lý do tại sao anh lại bối rối.
Thông qua tu vi của mình, cho dù thế nào cũng không thể để chống lại được đạo trời, bởi vì hai bên không cùng đẳng cấp.
Qua sự luyện tập gần đây, anh cũng dần cảm thấy mình đã đến một điểm nghẽn nào đó, sức lực khó tiến xa hơn.
Chỉ cần là con người thì dù sao cũng phải có giới hạn.
Nói những lời tiềm năng vô hạn gì đó đều là vô nghĩa. Toàn bộ trái đất trong vũ trụ lớn đến mức nào? Chẳng qua chỉ là một hạt bụi mà thôi.
Chỉ có bấy nhiêu năng lượng, và sự phân loại được sắp đặt theo cách này, năng lượng của trái đất không thể vượt qua hệ mặt trời, đây chính là một đạo lý, thực lực của một người có mạnh cỡ nào cũng không thể vượt qua được quy tắc của đạo trời.
Nhưng Chu Dương là một người đàn ông mạnh mẽ, anh không giỏi trong việc hợp tác với người khác, đặc biệt là những người nói lý nhưng không hiểu.
Con người có gốc rễ xấu.
Giống như cảnh tượng mà Phong gia đối mặt vừa rồi cũng vậy.
Có quá nhiều ví dụ như vậy, tất cả mọi thứ đều chứng minh rằng việc đoàn kết toàn bộ loài người, hoặc thống nhất toàn bộ nền văn minh siêu hình gần như là điều không thể nào.
Điều Chu Dương hoang mang chính là ở chỗ này, tự mình nỗ lực chống chọi với đạo trời, đây là kết quả mà anh hy vọng nhìn thấy nhất.
Nhưng con đường này xem ra không khả thi, chỉ có một cách duy nhất là hợp nhất văn minh siêu hình, mà phương pháp này Chu Dương không muốn thử.
“Đạo trời à… cậu nhóc, không ngờ chí hướng của cậu lại to lớn như vậy”, nghe thấy sự rối rắm của Chu Dương xong, Phong gia không trả lời cụ thể mà thở dài một cách chân thành.
Ông ấy vẫn đang chật vật trong thế giới này, thậm chí ở một khía cạnh nào đó, ông ấy chẳng qua cũng chỉ là một thương nhân trêи thế giới trần tục này.
Tuy nhiên, đối thủ của Chu Dương đã tách ra khỏi tiên sư, thậm chí đã tách ra khỏi con người, đã liên quan đến đạo trời rồi!
Đây là sự khác biệt về cấp độ!
“Phong gia, đừng cười tôi, tôi đang thảo luận với ông rất nghiêm túc”, Chu Dương gượng cười lắc đầu: “Nói ra thì thật nực cười. Trong hai năm qua, ngoại trừ bản thân, tôi thậm chí còn chưa từng gặp hoàng đế võ giả có trái tim hoàng đế nào”.
"Mỗi hoàng đế võ giả đã sớm hoàn toàn làm mất đi trái tim của hoàng đế và tái hòa nhập vào thế tục ngay sau khi đột phá".
"Thật may là hôm nay tôi đã gặp được ông. Nếu không, có lẽ tôi sẽ không bao giờ tìm được ai để nói".
Phong gia gật đầu đồng ý: "Đúng là như vậy, tuy rằng cậu mạnh hơn tôi, nhưng nếu nói ra, tôi thành danh sớm hơn cậu, và cũng tiếp xúc với hoàng đế võ giả nhiều hơn cậu, về cơ bản, họ đều là những người đã từ bỏ niềm kiêu hãnh của mình”.
"Thực ra tình huống này cũng có thể hiểu được. Thời trẻ ai cũng phù phiếm, kiêu hãnh. Kỳ thực, loại tâm tình này của thiếu niên cũng gần giống như trái tim hoàng đế, nhưng chẳng phải tất cả những thiếu niên trước kia giờ đều đã thành ông chú buồn chán rồi hay sao?”
"Theo tôi thấy, vướng mắc lớn nhất của cậu lúc này là cậu vẫn còn là một thiếu niên, cậu không muốn hợp tác với những ông chú nhàm chán đó. Dù sao thì những ông chú đó cũng không thể hi sinh lợi ích của bản thân mà liều mạng hợp tác với cậu".
Chu Dương gật đầu, lời nói của Phong gia có thể nói là đánh trúng điểm đau của anh, anh thực sự là vì chuyện này mà bối rối.
“Vậy thì rốt cuộc tôi phải làm sao?”, Chu Dương hỏi.
"Tôi cũng chỉ là một hoàng đế võ giả nhỏ nhoi mà thôi", Phong gia gãi đầu, hơi xấu hổ nói: "Nhưng nếu cậu nhất định bắt tôi phải bình luận gì đó thì tôi nghĩ có thể dùng bốn từ để tóm tắt thì hợp lý nhất”.
"Làm theo trái tim!"