Túy Tam Tiên không dám tiến lên trước, Chu Dương cũng không để ý, dù sao anh đã nhìn thấy vương phủ tiên sư nên không cần Túy Tam Tiên dẫn đường nữa.
Nghĩ đến đây, Chu Dương bèn nói Chu Minh và những người đi đến đây với anh đợi ở đây, một mình anh bước vào vương phủ tiên sư.
Vì bây giờ anh đến để gặp hội trưởng lão chứ không phải trực tiếp khai chiến với Hoàng đế tiên sư, nên không cần dẫn theo nhiều người vào, kẻo sẽ càng gây chú ý.
Tình huống lần này anh đến đây gần giống như lần trước, tất cả người hầu ở vương phủ tiên sư đều nhắm mắt làm ngơ với anh.
Chu Dương dựa theo trí nhớ đi đến một sân nhỏ nơi hội trưởng lão ở.
Vài ông lão đang đánh mạt chược, phơi nắng trong sân.
Chỉ nhìn cảnh tượng trước mắt đã thấy dường như thế giới nhỏ này không có gì khác thế giới bình thường, thậm chí còn giống một thiên đường.
Chu Dương không chần chừ bước đến: “Mấy vị tiền bối, đã lâu không gặp”.
Chu Dương không quen hết với người trong hội trưởng lão nhưng ông lão đội mũ ba chỏm lần trước tiễn Chu Dương lại biết anh.
Ông lão tên là Bát gia.
Những người khác nhìn thấy Chu Dương đều hơi sửng sốt: “Cậu là ai?”
Bát gia lại vội đứng dậy kéo tay Chu Dương giới thiệu: “Đây là tối thượng hoàng đế lần trước làm loạn ở vương phủ tiên sư đấy!”
“Trong ba trăm năm qua, cuối cùng con người chúng ta cũng đã xuất hiện một tối thượng hoàng đế!”
Sau đó Bát gia lại nhìn Chu Dương: “Sao tên nhóc cậu lại đến đây lúc này? Cậu không chăm chỉ nâng cao thực lực của mình mà chạy đến đây làm gì?”
Những trưởng lão vừa nghe Chu Dương là tối thượng hoàng đế cũng trở nên nhiệt tình hẳn.
Trong mắt họ, Chu Dương chính là ngôi sao hy vọng.
“Tên nhóc này, cậu có biết bây giờ cậu chạy đến đây nguy hiểm thế nào không? Nếu cậu bị Hoàng đế tiên sư giết, toàn bộ văn minh siêu hình học của chúng ta đều tiêu đời”.
“Không biết lại phải chờ đến mấy trăm năm nữa mới xuất hiện tối thượng hoàng đế nữa đây?”
Chu Dương chỉ cười: “Các tiền bối nghĩ nhiều rồi, lần này tôi đến đây là vì muốn bàn bạc với các ông chuyện Hoàng đế tiên sư”.
“Tôi nghĩ chống lại đạo trời hoàn toàn là nhiệm vụ mà một tối thượng hoàng đế có thể làm được”.
“Chúng ta cần sức mạnh của cả văn minh siêu hình học, nói cách khác, dù tôi có thua cũng không sao vì có thể đối đầu với đạo trời chỉ có thể là văn minh siêu hình học, chứ không thể là một người nào đó”.
Sau đó Chu Dương nói ra mọi suy đoán và hành động của mình, hơn nữa còn nói cho hội trưởng lão biết có hơn hai trăm người của mình đang đợi bên ngoài.
Sau khi nghe Chu Dương nói vậy, vài ông lão trong hội trưởng lão trầm ngâm.
Hiển nhiên họ chưa từng suy xét đến vấn đề này.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng có người nói: “Cậu nhóc, có lẽ điều cậu nói rất có lý”.
“Nhưng như cậu nói, sức mạnh chống lại đạo trời chỉ có thể là sức mạnh kết hợp của mọi người trong văn minh siêu hình học, vậy số người cậu dẫn theo còn lâu mới đủ!”
“Đây chẳng phải là lấy trứng chọi đá sao?”
“Theo kế hoạch của cậu, chúng ta phải tập hợp mọi sức mạnh, sau đó chỉ được thành công trong một lần chứ không phải tiêu hao từng chút sức lực của mình đúng chứ?”
Chu Dương cười gượng: “Nhưng dường như không thể tập hợp được toàn bộ sức mạnh, không ai tin tôi cả”.
“Chuyện này dễ thôi!”, Bát gia vỗ bàn: “Nếu người ở giới thế tục không có ai tin, thì tiên sư chúng ta sẽ xuống đó”.
“Nói thẳng ra, mặc dù cậu là nhân tài mạnh nhất nhưng trong mắt họ, những lời nói của cậu không có trọng lượng bằng một tiên sư”.
“Hết cách, không phải ai cũng có thể nhận ra thực lực của cậu”.
Cảm giác này như trong một gia tộc nhỏ bỗng xuất hiện một nhà khoa học thiên tài.
Có thể nhà khoa học này được cưng chiều lên tận trời như một đứa trẻ ở mọi nơi trêи thế giới, dù là hoàng đế và những người thống trị có địa vị cao nhất của các nước cũng phải kính trọng khi họ gặp người này.
Nhưng vì người này là nhà khoa học, không làm cho nhà mình trở thành gia tộc thương nghiệp.
Người bên gia tộc còn rất thiếu hiểu biết.
Lúc này khi nhà khoa học này về nhà, người trong nhà cũng chỉ có thể xem người này là một người làm công cho người khác, chẳng qua lương cao hơn một chút thôi, sẽ không đối xử với người này như một nhân tài.
Bởi vì quá quen thuộc, không có cảm giác thần bí gì.
Chu Dương cũng giống vậy.
Mặc dù Chu Dương rất mạnh, đến thế giới nhỏ đều được mọi người đối xử như đại gia.
Nhưng ở thế giới thường kia, họ vẫn cho rằng Chu Dương chỉ là một người có sức mạnh của Chu gia mà thôi.
Nói gánh vác vận mệnh văn minh siêu hình học gì đó đều là chuyện vớ vẩn.
Điều này dẫn đến tình huống khó xử hiện tại.
Nhưng nếu tiên sư của thế giới nhỏ đến thế giới thường, tiên sư hạ phàm, vậy thì ý nghĩa sẽ khác hẳn.
Mỗi tiên sư sẽ đến một gia tộc hàng đầu tỉnh, lúc này tất cả gia tộc ở thế giới thường đều sẽ tin lời của Chu Dương.
Như vậy có thể tập hợp được tất cả thế lực võ giả của giới thế tục.
Sau đó, hội trưởng lão còn có thể ra lệnh cho tất cả tiên sư và hoàng đế võ giả trong toàn bộ thế giới nhỏ! Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Nói cách khác, có hội trưởng lão giúp đỡ, Chu Dương gần như có thể tập hợp được sức mạnh của toàn bộ thế giới siêu hình học!
Một trận chiến vô cùng lớn trước nay chưa từng có!
Cuộc chiến sinh tử giữa con người và tự nhiên!
Có thể nói đây là trận đấu sinh tử giữa con người và vị thần!
Nếu thiên nhiên có thể có tâm thức, vậy chẳng lẽ thần thánh là thứ gì?
Nghĩ đến những thủ đoạn hống hách kiêu căng của Hoàng đế tiên sư, Chu Dương đột nhiên cảm thấy thứ đó không nên gọi là Hoàng đế tiên sư, hắn nên được gọi là vị thần duy nhất!
Cảnh giới mà con người không bao giờ có thể đạt đến!
Nhưng bây giờ dường như Chu Dương đã nhìn thấy một tia hy vọng.
“Vậy… bắt đầu thôi!”, Chu Dương nói.
Nói là làm, hội trưởng lão lập tức truyền đi lệnh mật, liên lạc với một trăm linh tám tiên sư trong thế giới nhỏ.
Cổng lớn thế giới nhỏ mở ra, vào ngày này, toàn bộ tiên sư đều xuống giới thế tục!
Mà lựa chọn đầu tiên của họ cũng đều là gia tộc nơi mình được sinh ra.
Vì như vậy có sức thuyết phục hơn, ông tổ sẽ không bao giờ lừa mình!
Đệ Ngũ gia tộc và Độc Cô gia ở thủ đô đồng thời đón hai vị tổ tiên sư của mình.
“Theo lệnh của tối thượng hoàng đế, các người mau chóng đến thế giới nhỏ!”
“Cái gì? Những gì Chu Dương nói đều là thật à?”
“Đương nhiên là thật, tiên sư hạ phàm đó! Hình như ông tổ của các gia tộc lớn đều trở về!”
Trong thoáng chốc, trong thời gian ngắn dù là các gia tộc mà tiên sư không đến cũng nghe được tin tức này.
Lúc này họ không thể từ chối được nữa.