Chuyện của H rất nhanh đã được giải quyết xong, Lão Vương cũng lên làm đội trưởng đội bảo vệ mới.
Chu Dương ra khỏi phòng bảo vệ, bốn người Ngưu Xuyên, Triệu Binh, Trần Thắng, Trần Lợi đi theo đằng sau, trêи mặt tràn đầy tự tin và kỳ vọng.
Bây giờ, bốn người sau lưng anh, chính là những thành viên nòng cốt mới.
“Hôm nay vui mừng, tôi mời các cậu ăn cơm!”
Chu Dương phất tay, mấy người đi về phía quán cơm nhỏ trước đây thường tới, dường như trở lại thời gian cùng nhau ngông cuồng trước đây.
Hôm sau, Chu Dương uống rượu say một đêm bị chuông điện thoại kêu làm tỉnh giấc.
“Alo, giám đốc Chu, anh vẫn chưa tới công ty sao, giám đốc Thẩm tìm anh, hơn nữa còn có một đối tác muốn gặp anh.”
Giọng nói rõ ràng của Diệp Sở Thiến vang lên, khiến Chu Dương tỉnh táo lại không ít.
Vừa nghe thấy có người tìm mình, Chu Dương lập tức nhớ tới cuộc hẹn với Hổ Gia ngày hôm qua.
Về Hổ Gia, Chu Dương không hiểu nhiều. Nhưng anh biết, Hổ Gia rất có uy lực giới, chỉ là mấy năm gần đây kiểm tra nghiêm ngặt, cho dù là ông ấy, cũng không thể không cẩn thận làm việc, vẫn luôn tìm cơ hội để tẩy trắng.
Mà đúng lúc này, công ty Danh Dương lại đề ra hạng mục thành phần trắng da, liền bị Hổ Gia nhắm trúng.
“Được, tôi lập tức sẽ tới.”
Bỏ lại một câu, Chu Dương vội vàng đi chuẩn bị. Nửa tiếng sau, công ty Danh Dương.
“Hổ Gia, hoan nghênh.”
Chu Dương vừa đi vào công ty, liền nhìn thấy Hổ Gia ngồi dựa vào ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần, mà anh Bào cũng đứng sau lưng ông ta, lúc này cười đi lên đón.
Trêи văn kiện kia, viết rõ ràng tài liệu gốc của tờ báo tin tức kia, và lý do những tin tức kia truyền khắp nơi ngày hôm qua.
Gần như tất cả các công ty đăng báo, đều nhận được một email nặc danh vào tối hôm trước.
Mà trong email nặc danh kia, lại là những bức ảnh thân mật giữa Chu Dương và Thẩm Bích Quân.
Đối với những công ty báo chí này, bọn họ căn bản không cần suy nghĩ tới thật giả, chỉ cần có trò hay, có điểm nóng, có thể thu hút được sự chú ý của càng nhiều người, bọn họ sẽ chẳng quan tâm gì cả mà đăng lên.
Mà sự thật là, tin tức liên quan tới Chu Dương và Thẩm Bích Quân, cũng truyền khắp thành phố trong vòng một ngày, cho dù là quen biết, hay là không quen biết, đều bàn tán cười nhạo.
“Không biết Hổ Gia có tra ra được ai là người gửi email nặc danh không.”
Chu Dương đanh mặt lại, chả trách anh nhìn mấy tấm ảnh kia cứ thấy là lạ, hoá ra là chụp lén.
“Dẫn lên đi.”
Hổ Gia tùy ý nói, anh Bào liền đi ra khỏi văn phòng.
Không lâu sau, anh Bào liền dẫn một gã đàn ông trung niên đi vào.
Mà gã đàn ông trung niên kia vừa nhìn thấy Hổ Gia, liền lập tức quỳ xuống.
“Hổ Gia, tôi không dám nữa đâu, ông tha cho tôi đi!”
Nói rồi không ngừng dập đầu xuống, trán đập trêи nền đất, phát ra tiếng “đùng đùng” trầm thấp.
“Nhìn xem người trước mắt ông, ông phải bồi tội với bọn họ mới phải.”
Hổ Gia lạnh nhạt nói.
Mà gã đàn ông trung niên ngẩng đầu lên nhìn thấy Chu Dương và Thẩm Bích Quân, sắc mặt
cũng thay đổi, quỳ trêи đất liên tục xin tha.
“Tôi sai rồi, tôi không dám nữa đâu, xin hai người tha cho tôi đi.”
“Rốt cuộc là ai sai khiến ông làm vậy?”
“Trần Tuấn Sinh?”
Gã đàn ông khai ra người sai khiến, Thẩm Bích Quân và Hổ Gia đều nhìn về phía Chu Dương, một mặt nghi hoặc.
“Tôi nhớ cái tên Trần Tuấn Sinh kia, hình như trong buổi tiệc ngày hôm đó, là người đi cùng cậu Thẩm phải không?”
Hổ Gia nghĩ nghĩ, có hơi không chắc chắn mà nói.
“Không sai, chính là hắn.”
Trong lòng Chu Dương đã rõ, những suy đoán trước đây cũng được chứng thực.
“Chu Dương, chuyện này bắt nguồn từ anh, tôi hy vọng anh có thể mau chóng giải quyết xong, nếu không, còn xảy ra hiểu lầm lớn hơn nữa, tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu.
Thẩm Bích Quân vứt lại một câu, cười mỉm một cái, rồi rời đi thằng.
————————