Chương 405: Tự trọng!
Trong khi hai người đang nói chuyện thì bỗng nhiên có một người phụ nữ bước đến từ sân sau.
Trong phút chốc, Dư Hổ, Đường Thế Văn, Dư Hoa và Đường Văn Trung, toàn bộ đều bị thu hút qua đó.
Hoàn toàn không giống với những người đẹp bọn họ từng thấy trước đây. Người phụ nữ đang đến đây không chỉ có vẻ ngoài thanh tú xinh đẹp, mà cơ thể còn toát lên một cảm giác tri thức, khiến mọi người dễ dàng sinh lòng say mê.
“Cô là Giang Yến?”
Dư Hổ là ngươi đầu tiên phản ứng lại, vẻ mặt kinh ngạc, đồng thời mừng rỡ nhìn người đang đến, giọng nói cũng run lên vì phấn khích.
Giang Yến trong ấn tượng của hắn quả thực là một người cực kì xinh đẹp, nhưng dẫu sao đã nhiều năm không gặp, cho dù có ấn tượng tốt, bây giờ cũng đã hết sức mơ hồ.
Hơn nữa, trong những năm này hắn không phải không có qua lại với những người phụ nữ khác, ấn tượng của hắn về Giang Yến càng thêm cực kì bé nhỏ.
Nhưng bây giờ, ngay từ cái nhìn đầu tiên nhìn người phụ nữ đi qua đây, Dư Hổ liền biết rằng cô ấy chắc chắn là Giang Yến.
Người phụ nữ như vậy, Dư Hổ còn chưa thấy được vài người.
Trong bữa tiệc tại Giang gia hôm đó, hai người phụ nữ xinh đẹp đi cùng Chu Dương tính là hai người, bây giờ người này được tính là người thứ ba.
Vẻ mặt của Đường Thế Văn cũng ngạc nhiên, lề mề một lúc rồi đứng dậy, ánh mắt đầy khát khao và tham lam nhìn về Giang Yến.
Người ta đều nói Giang Yến tài sắc vẹn toàn, toàn tỉnh Tương Tây cũng không ai có ý kiến bất đồng.
Nhưng chung quy bọn họ không chính mắt nhìn thấy, trong lòng dù sao vẫn có tia nghi ngờ và dò xét.
Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, sự nghi ngờ trong lòng lập tức biến mất.
“Ha ha, Giang Yến, không biết cô còn nhớ tôi không.”
Đường Thế Văn dẫu sao là một tay chơi nổi tiếng. Hắn bắt chuyện với phụ nữ, muốn gì được nấy, mỉm cười đi về phía Giang Yến, mở rộng vòng tay muốn đi ôm lấy Giang Yến.
Khi Dư Hổ nhìn thấy cảnh này, trực tiếp hận đến mức ngứa răng, trong lòng thầm căm tức. Tại sao hắn không nghĩ đến mánh khóe này? Tự nhiên cho Đường Thế Văn chiếm cơ hội.
Một bước, hai bước.
Đường Thế Văn ngày càng đến gần Giang Yến, mắt thấy sắp ôm lấy Giang Yến.
Nhưng trong giây tiếp theo, Giang Yến lùi lại một bước, trực tiếp rút khỏi vòng tay của Đường Thế Văn, khuôn mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đường Thế Văn.
“Tôi rất thân với anh à?”
Giang Yến lạnh giọng nói, vẻ mặt lạnh như băng, lộ ra ý từ chối.
Sau cái nhìn lạnh lùng với Đường Thế Văn, Giang Yến đi thẳng đến đại sảnh, nhìn Dư Hoa và Đường Văn Trung lớn tuổi, khẽ gật đầu ra hiệu.
“Giang Yến chào chú Dư, chú Đường.”
Giang Yến biết tình hình trước mắt, cô ấy có thể không quan tâm đến Dư Hổ và Đường Thế Văn. Nhưng lại ôn hòa với Dư Hoa và Đường Văn Trung.
Dẫu sao bất kể thế nào, Dư Hoa và Đường Văn Trung cùng thế hệ với bố cô Giang Hành Nguyên, hai người này cũng xem như là bề trêи của cô, giữ một chút ôn hòa không tính là gì cả.
Dư Hoa và Đường Văn Trung liếc nhìn nhau, sôi nổi gật đầu, cũng thăm hỏi Giang Yến bằng một tiếng “tốt”.
Đường Thế Văn ngại ngùng đứng tại chỗ, nhìn vào bóng lưng xa lánh của Giang Yến, trong lòng cười khẩy.
Người phụ nữ thối này giả vờ thanh cao. Hôm nay cô từ chối tôi, sớm muộn có một ngày, tôi muốn cô quỳ trước mặt tôi, mặc tôi điều khiển!
Trong lòng thầm nghĩ, Đường Thế Văn bước chân đi, trở lại đại sảnh, giả vờ không có gì xảy ra, trực tiếp đứng ngay bên cạnh Giang Yến, hơi liếc mắt nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng.
Theo quan điểm của Đường Thế Văn, dáng vẻ lạnh lùng của Giang Yến một trăm phần trăm là đang giả vờ.
Giang Yến dĩ nhiên xuất thân từ Giang gia, chắc chắn đã quen vinh hoa phú quý. Không có nhiều nhu cầu về những thứ này, muốn dùng tiền để dụ dỗ, vậy cũng quá nông cạn, cũng không có khả năng thành công.
Thế nhưng, người phụ nữ như vậy luôn thiếu sự quan tâm yêu thương.
Thử nghĩ xem, sinh ra trong một gia tộc lớn như vậy, cho dù nhỏ tuổi, hay sau khi trưởng thành, rất khó để người lớn chú ý đến cô ấy trong thời gian dài.
Cho nên Đường Thế Văn nhận định Giang Yến rất khó trải nghiệm được cảm giác dịu dàng tại Giang gia.
Hắn đang muốn dùng sự dịu dàng làm thế tấn công để một lần giành được Giang Yến.
Nghĩ đến đây, Đường Thế Văn khẽ liếc nhìn Dư Hổ, khóe miệng hơi nhếch lên, thờ ơ cười.
Theo quan điểm của hắn, Dư Hổ chỉ là một người đàn ông lỗ mãng. Có lẽ sẽ có hứng thú với phụ nữ, nhưng thủ đoạn đơn giản, thường chỉ dùng tiền tài của mình đi chinh phục đối phương.
Trêи thực tế, Đường Thế Văn cho rằng Dư Hổ hoàn toàn không hiểu phụ nữ.
Cho nên lần này, Đường Thế Văn nhất định có thể giành được Giang Yến.
“Ừ, cháu vẫn giống như trước đây. Xem ra cháu thật sự xứng đáng với danh xưng đệ nhất mỹ nữ ở tỉnh Tương Tây.”
Dư Hoa cười nói, ánh mắt nhìn Giang Yến ngày càng tán thưởng và hài lòng.
Nếu Dư Hổ có thể kết thành quan hệ với Giang Yến, vậy thì có ý nghĩa rất lớn với Dư gia và Dư Hoa ông ta.
“Xem ra phải đưa chuyện này vào tiến trình.”
Trong lòng Dư Hoa thầm nghĩ.
Nhưng liếc nhìn sang bố con Đường Văn Trung, lông mày của Dư Hoa lập tức nhăn lại.
Nếu nói ra thì con trai của Đường Văn Trung, Đường Thế Văn thực sự càng biết nịnh nọt khiến phụ nữ yêu thích hơn Dư Hổ.
Nếu Đường gia cũng muốn nhúng tay, đối với Dư Hổ mà nói, thực sự là một đối thủ mạnh.
“Ha ha, phong thái của Giang Yến bây giờ càng tuyệt hơn trước đây. Thấy cháu cũng không còn nhỏ nữa, có suy nghĩ đến việc kết hôn chưa? Có muốn chú Đường giới thiệu cho cháu một số thanh niên anh tuấn ở tỉnh Tương Tây không?”
Đường Văn Trung lại cười ha ha nói.
Thế nhưng khi ông ta vừa nói, ngoài Đường Thế Văn, trong lòng của bố con Dư Hoa và Giang Hành Nguyên vừa chạy đến liền nhảy dựng.
Trong lòng Dư Hoa thầm oán hận, ông ta vừa nãy còn đang suy nghĩ liệu Đường Văn Trung có nhúng tay hay không, nhưng lại không ngờ đến lời nói của ông ta, vậy mà lại có ý định trực tiếp quyết định hôn nhân của Giang Yến.
Quả thực là không biết xấu hổ!
Lúc này, tim Giang Hành Nguyên đập mạnh. Sắc mặt ông ta vô cùng khó coi, cực kì u ám bước đến gần, không nói lời nào.
Với tư cách là bố, lẽ ra ông ta nên phải trực tiếp từ chối.
Nhưng dẫu sao đây chỉ là một đề nghị của Đường Văn Trung, vẫn chưa trở thành sự thật. Nếu ông ta vội vàng lật mặt với Đường Văn Trung, thì hậu quả không thể đoán trước.
Nhưng mà ít nhất cũng khiến Đường Văn Trung không hài lòng với ông ta, thậm chí khi Giang Hành Nguyên cạnh tranh vị trí gia chủ Giang gia, Đường Văn Trung còn sẽ tìm cách cản trở.
“Việc riêng của cháu, tự cháu có chủ kiến, không cần làm phiền chú Đường.”
Giang Yến không bị lay chuyển, lạnh nhạt nói.
Giống như bất kể người khác nói gì, đều không có cách khiến cô rung động.
“Ha ha, đứa bé này, chú Đường chỉ muốn tốt cho cháu.”
Trong mắt của Đường Văn Trung lóe lên một tia hung ác, rất không hài lòng với thái độ này của Giang Yến, nhưng bây giờ không thể trực tiếp thể hiện.
“Ha ha, Giang Yến, không cần phải xa cách như vậy. Nếu tôi nói, bố tôi cũng chỉ làm điều thừa. Thanh niên anh tuấn ở toàn tỉnh Tương Tây, ai có thể hơn tôi thích hợp với người xinh đẹp như cô chứ, ha ha.”
Lúc này, Đường Thế Văn cười lớn đi đến gần Giang Yến, giơ tay phải ra, trực tiếp muốn ôm vai của Giang Yến.
Nếu hắn thành công lần này, vậy thì có thể thành công ôm Giang Yến vào lòng.
“Bốp!”
“Tôi không thân thiết với anh như vậy, anh vẫn nên tự trọng một chút mới tốt!”
Nhưng còn chưa đợi Đường Thế Văn chạm vào người, Giang Yến khẽ di chuyển bước chân, nghiêng người đánh vào cánh tay của Đường Thế Văn, phát ra âm thanh rõ ràng.
———————–