Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chàng Rể Đại Gia - Chu Dương

Suy cho cùng, dân số toàn bộ Hoa Hạ quả thật quá nhiều, mà Trường Sa là thành phố của Tương Tây, hơn nữa bây giờ là thời điểm giao mùa thu đông, nhịp sống của mọi người đã chậm lại ít nhiều, thế nên lại có thời gian ra ngoài chơi.

Theo yêu cầu của bên kia, lần này gặp nhau tại một quán cafe bên bờ sông Trường Giang.

Chu Dương không biết tại sao bên kia lại chọn một nơi như quán cafe như vậy.

Tuy nhiên, nếu là yêu cầu của đối phương, Chu Dương cũng không từ chối.

Nếu tìm thì cũng nhanh chóng tìm thấy quán cafe mà bên kia yêu cầu.

“Quán cafe Zero.”

Nhìn vào quán rộng mấy chục mét vuông, bên ngoài treo một tấm biển có chút cũ nát, mấy người nhất thời trầm mặc.

Một chỗ như vậy, rốt cuộc tái sao lại tồn tại ở một nơi có giá thuê đắt đỏ như vậy?

Chẳng lẽ chủ quán dùng tình yêu để phát điện sao?

Hơn nữa nhìn bộ dạng, hiện tại trong quán không có người, chỉ có một cặp tình nhân đang ngồi trong góc, mà xem ra cũng là sinh viên đại học, mức tiêu thụ cũng vô cùng hạn chế.

Mặc dù trong lòng rất buồn nôn nhưng Chu Dương vẫn lặng lẽ bước vào quán cafe Zero này.

Đứng ở tầng một, tự chỗ mình nhìn thoáng qua, trừ cặp tình nhân kia, cũng chỉ có một nhân viên pha chế hai tay chống cằm xem TV ở quầy bar.

Chu Dương cũng không làm phiền họ, đi thẳng lên tầng hai.

Lúc ở tầng một, mấy người Chu Dương còn cảm thấy cảnh vật trong quán có chút u ám. Mặc dù vẫn bật đèn nhưng lại không hề sáng.

Nhưng ngay khi lên đến tầng hai, mọi người đột nhiên cảm thấy sáng rõ.

Sông Trường Giang cách đó không xa, cách một tấm kính to là có thể trực tiếp thấy bằng mắt.

Tầm nhìn ở đây rất tốt.

Đây là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Chu Dương.

Nhưng chẳng mấy chốc, ánh mắt và sự chú ý của anh đã bị một cô gái ở trong góc thu hút.

Lúc này, Chu Dương chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của một cô gái nhưng bóng lưng này cũng rất quen thuộc.

Ngoài ra, tầng hai không có ai.

Sau khi xem giờ, thời gian mà đối phương hẹn đã sớm qua rồi.

Nếu đây là cố ý đến trễ, thì cũng không cần việc này.

Vậy, có phải cô ấy?

Trong lòng thầm nghĩ, Chu Dương không do dự bước chân, từ từ chậm rãi đi về phía góc.

Tạ Linh Ngọc và Thẩm Bích Quân vẫn đang nhìn cảnh vật bên ngoài. Sau khi thấy chuyển động của Chu Dương, nhất thời trong lòng thấy căng thẳng, vội vàng bước đến.

Lúc này, Chu Dương đã đi đến đằng sau người phụ nữ.

“Xin chào.”

Chu Dương nhẹ giọng nói, trêи mặt nở một nụ cười, trông có vẻ dễ gần, không có chút ý nghĩ xấu, hoàn toàn là bộ dạng của một người tốt, hơn nữa chỉ cần nhìn qua có chút phong độ của một người tốt.

Cô gái ấy nghe được lời của Chu Dương, ngay lập tức nhìn qua.

“Là cô sao!”

Nhìn rõ khuôn mặt của cô gái đó, Chu Dương hơi kinh ngạc.

Mặc dù có chút suy đoán trong lòng, hơn nữa cũng rất tự tin, nhưng sau khi thực sự xác nhận, loại cảm giác này so với tâm tình lúc nãy quả thật không giống.

Giang Yến!

Thực sự là cô ấy!

Sau khi bình tĩnh lại, Chu Dương ngồi đối diện nhìn Giang Yến, không nói gì.

Tạ Linh Ngọc và Thẩm Bích Quân cũng nhân thể ngồi trêи một cái ghế dài trước mặt họ.

Hai bên lúc đó, quá lắm chỉ cách nhau một cái ghế.

“Thế nào, không quen sao?”

Thấy Chu Dương không nói gì, Giang Yến cũng không cảm thấy bên kia thất lễ, mà chỉ khẽ che khóe miệng, khẽ mỉm cười.

Lúc cười, lông mày của Giang Yến như một lưỡi liềm, nhìn qua, trông rất đẹp, giống như lộ ra một luồng linh khí.

“Lúc Trương Tâm Di nói với tôi, tôi đã nghĩ có thể là cô. Rốt cuộc, vẻ đẹp có thể khiến cô ấy kinh ngạc, khắp tỉnh Tương Tây, e rằng có thể được đếm trêи tay, hơn nữa, còn ở Trường Sa, phản ứng đầu tiên của tôi chính là cô. “

Chu Dương mỉm cười, sau đó giống như bắt gặp một người quen, bắt đầu hàn huyên.

Đây là lần thứ hai bọn họ gặp nhau.

Nhưng nếu tính thật sự, đây là lần gặp mặt thứ ba.

Lần đầu tiên là trong bữa tối của Giang gia, Chu Dương đã chủ động tìm Giang Yến để nói chuyện, còn coi cô như tiểu thư của một gia tộc nào đó.

Lần thứ hai là tại khách sạn Song Hỉ Lai. Giang Yến muốn vào nghỉ ngơi, nhưng không mang theo giấy tờ tùy thân. Chu Dương giúp cô thuê một căn phòng, sau đó cùng cô đi dạo.

Và đây là lần thứ ba, cũng là vì thảo luận về việc Giang Yến trở thành người đại diện của cửa hàng Công Ty Danh Dương.

Nhiều chuyện như định mệnh, loại duyên phận này, thật tuyệt vời.

Ít nhất, bây giờ Chu Dương cảm thấy như vậy.

Mặc dù anh không nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra giữa anh và Giang Yến, nhưng giữa chừng, Chu Dương lại có cảm giác rằng Giang Yến có thể là một bước ngoặt trong mối quan hệ của anh với Giang gia.

Cụ thể hơn, Chu Dương cũng đoán không được, muốn đoán cũng không được, đơn giản là không phải đoán, không phải nghĩ, cứ thuận theo tự nhiên.

“Sao cô lại muốn trở thành người đại diện hình ảnh? Tôi còn tưởng …”

Chu Dương cười hỏi, kỳ thật chỉ là thuận miệng hỏi một chút, cũng không có sự chuẩn bị nào về việc bên kia sẽ trả lời.

“Tưởng gì? Tưởng tôi là tiểu thư của Giang gia, nên sẽ xem thường việc làm người đại diện sao?”

Giang Yến cũng cười nói, không có bất kỳ gánh nặng nào với thân phận là tiểu thư của Giang gia.

“Thực ra, lần đầu tiên đến cửa hàng đó, anh làm bộ như cái gì cũng không biết, ai mà biết anh là ông chủ của cửa hàng, không lẽ, với ai anh cũng cẩn thận dè dặt như vậy sao?”

Giang Yến cười nói, kỳ thật, chuyện này xem ra khá thú vị.

Khi Chu Dương lần đầu tiên đưa cô đến cửa hàng trụ sở chính, anh đã giả vờ không biết gì.

Nhưng sau khi trở về với Giang gia, Giang Yến đã biết được rằng cửa hàng này là cửa hàng trụ sở chính đầu tiên của Công Ty Danh Dương gần đây đang rất nổi tiếng, và Chu Dương chính là chủ của cửa hàng đó.

“Nhưng điều đó cũng không thành vấn đề. Lý do tại sao tôi sở dĩ muốn trở thành người đại diện hình ảnh là vì tôi vẫn hi vọng có thể làm dịu bớt mâu thuẫn giữa anh và Giang gia. Ít nhất, khi hai bên thực sự gặp rắc rối, sau cùng có cạnh tranh, anh cũng có thể nể mặt tôi, nương tay một chút, chí ít cũng không đuổi cùng giết tận. “

Giang Yến nhẹ giọng nói, thanh âm có chút trầm thấp.

Nhưng những lời này rơi vào tai của Chu Dương, cũng làm cho anh hết sức kinh ngạc.

Những lời này của Giang Yến rốt cuộc là có ý gì?

Có phải Giang gia đã yêu cầu cô đến thử, hay đây là những gì bản thân Giang Yến muốn nói?

Nếu Giang gia yêu cầu Giang Yến đến đây, vậy mục đích của Giang gia là gì? Có phải Giang gia đang tìm đường lui?

Tuy nhiên, điều này căn bản không giống với những gì Giang gia đang làm trước mắt.

E là hai bên có căng thẳng thì cũng không thể làm như vậy.

Vậy đây là những gì bản thân Giang Yến muốn nói?

Nhưng tại sao cô lại tin rằng người chiến thắng cuối cùng sẽ là Chu Dương chứ không phải Giang gia.

Suy cho cùng, Giang Yến là người của Giang gia, chẳng lẽ không nên hi vọng gia đình mình có thể cười đến cùng sao.

Hơn nữa, với thực lực trước mắt Chu Dương, so với thực lực của Giang gia, e rằng sẽ không ai nghĩ rằng người chiến thắng cuối cùng sẽ là Chu Dương.

Dù cho tại thời điểm này, đằng sau Chu Dương có là người của Trương gia.

Tuy nhiên, Giang gia đã liên minh với Dư gia, Đỗ gia và Đường gia, chỉ về thực lực bên ngoài đã vượt qua cả Chu Dương và Trương gia.

Vậy, sự lo lắng của Giang Yến đến từ đâu?

———————–
Nhấn Mở Bình Luận