Chương 414: Thẩm Bích Quân nóng tính!
“Cô nói vậy là sao, dù gì cô cũng là người của Giang gia, giờ lại xem trọng tôi thế à?”
Chu Dương cảm thấy cạn lời.
“Tôi không phải xem trọng anh, mà là không xem trọng Giang gia.”
Sau khi Giang Yến nói xong, nhất thời trầm mặc.
Một lúc sau, cô mới tiếp tục nhẹ nhàng nói.
“Kì thực, lần này về nước, Giang gia đã cho tôi cảm giác hoàn toàn khác biệt so với vài năm trước đây. Rất nhiều người trong nhà gần như phát điên. Họ quá coi trọng quyền lực và sự giàu có, chẳng lẽ những gì Giang gia có được bây giờ, vẫn chưa có thể thỏa mãn bọn họ sao? “
“Trời muốn cho con người diệt vong, tất yếu cần phải làm người ta điên cuồng.”
“Chu Dương, tôi cảm thấy rằng Giang gia, ngay cả chính bố tôi, đều thật sự đã điên rồi.”
“Mà anh lại thật tỉnh táo, dường như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh. Đối mặt với người như anh, Giang gia hoàn toàn không có cơ hội chiến thắng.”
“Huống chi, tôi luôn cảm thấy rằng anh bây giờ không còn thực sự là anh nữa.”
Giang Yến nói từng câu, giọng điệu điềm tĩnh từ đầu đến cuối, như thể trong lòng cô không hề dao động.
Nói xong, lại là sự trầm mặc.
Lúc này đây, Chu Dương cũng để ý đến hàm ý châm biếm tinh tế trong lời nói của Giang Yến.
Chẳng lẽ thật sự đúng như cô ấy nói, không có ý gì hơn?
Chu Dương không hiểu, nhưng lại biết rằng Giang Yến khác với những người còn lại trong Giang gia.
Ngay cả Giang Hành Phương, người sau đó đã chủ động hòa giải với Chu Dương, sau lưng e rằng cũng có những suy nghĩ sâu xa.
Nếu để so sánh, Giang Yến giống như một bông sen trong bùn.
“Haha, nếu thực sự bị cô nói trúng, tôi cũng không để cho họ một con đường. Thôi, đừng nói về những điều nhàm chán đó nữa, hay là bàn bạc chuyện trở thành người đại diện đi, cô có ý tưởng gì không?”
Chu Dương khẽ gật đầu, xem như đáp lại thỉnh cầu của Giang Yến, sau đó liền chủ động đề cập đến chuyện hình ảnh người đại diện.
…
Trong lúc Chu Dương và Giang Yến đang bàn bạc, Thẩm Bích Quân ngồi ghế đằng sau lén lút dỏng tai lắng nghe.
Tạ Linh Ngọc và Ngưu Xuyên mặt không chút thay đổi, như thể mọi chuyện không liên quan gì đến mình.
“Hai người này rốt cuộc đang nói về chuyện gì vậy? Cứ im lặng một lúc rồi lại cười, chắc chắn phải có một cái gì đó!”
Thẩm Bích Quân nghiến răng nghiến lợi nói, ống hút trong tay đã sớm bị cô nắm chặt, không biết biến thành hình dạng gì.
“Linh Ngọc, không lẽ cô không quản sao? Làm gì có chuyện tổng tài lại nói chuyện vui vẻ với người đại diện hình ảnh như thế.”
Thẩm Bích Quân nhịn không được, nhưng cô ấy không thể trực tiếp qua đó dò xét, cô nhỏ giọng nói.
Kì thực, giờ này khắc này, trong đầu Thẩm Bích Quân đã tưởng tượng ra nhiều cảnh tượng phía sau.
Có hình ảnh Chu Dương với một người phụ nữ xinh đẹp thân mật dựa sát đầu vào nhau.
Có hình ảnh Chu Dương ôm hôn tình cảm với một người phụ nữ đẹp.
Ngoài ra còn có hình ảnh một người phụ nữ kéo cánh tay Chu Dương, liên tục làm nũng.
…
“A! Tôi chịu không nổi nữa, không được, tôi phải đi nhắc nhở bọn họ, đây là nơi công cộng, không thể cứ trơ mắt nhìn vậy được!”
Một tiếng hét trong đầu Thẩm Bích Quân, cô lắc đầu dữ dội, ném tất cả những hình ảnh đó ném ra khỏi tâm trí, mạnh mẽ đứng dậy, chỉ hai bước chân đã đến chỗ Chu Dương.
“Tôi nói các người…”
Thẩm Bích Quân đang chuẩn bị chất vấn, nhưng khi nhìn rõ hai người, những lời cô vừa chuẩn bị nói ra đột nhiên bị chặn lại trong miệng, không thể cất lên được.
Thẩm Bích Quân nhìn người phụ nữ trước mặt, ngẩn ra, hơi ngạc nhiên, nhưng đồng thời, lại cảm thấy rằng đối phương nhìn qua rất quen thuộc, giống như trước đó đã gặp nhau ở đâu rồi.
“Cô là……”
Thẩm Bích Quân nhìn kỹ hơn, đột nhiên dường như nhớ ra điều gì đó, biểu cảm trêи khuôn mặt cô đột nhiên trở nên có chút ảm đạm khó coi.
“Cô là người phụ nữ trong bữa tiệc ở Giang gia!”
Từng chữ gằn lên khi hai hàm răng nghiến chặt, ngay lập tức thái độ thù địch của Thẩm Bích Quân đối với Giang Yến đã lộ rõ.
Người phụ nữ trong bữa tiệc ở Giang gia?
Sau khi Thẩm Bích Quân nói xong, Chu Dương và Giang Yến đều ngây ngẩn cả người.
Ban đầu, Thẩm Bích Quân đột nhiên lao tới, khiến cả hai hơi kinh ngạc.
Họ còn tưởng là tên vô lại nào.
Nhưng sau khi thấy rõ ràng là một người phụ nữ, lại là một người phụ nữ đẹp, Chu Dương và Giang Yến lòng cũng nhẹ nhõm hơn.
Chu Dương nhận ra Thẩm Bích Quân.
Giang Yến theo bản năng cảm thấy Thẩm Bích Quân là một người phụ nữ yếu đuối, không hề có mối đe dọa nào.
Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, Thẩm Bích Quân dường như nhìn thấy điều gì đó khó lường, vừa mất mát vừa tức giận, cô ấy nói với Giang Yến bằng ngữ khí rất tệ.
Giang Yến khó hiểu nhìn Thẩm Bích Quân.
Hơn nữa, vừa rồi câu người phụ nữ trong bữa tiệc ở Giang gia của Thẩm Bích Quân càng khiến Giang Yến không khỏi bối rối.
Chu Dương cũng lập tức nghĩ tới điều gì đó.
Lúc trước ở bữa tiệc ở Giang gia, Chu Dương để Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc lại, rồi tìm được Giang Yến trò chuyện.
Lúc đó, Chu Dương còn tưởng rằng Giang Yến chẳng qua là tiểu thư trong gia tộc. Gặp nhau một lần, thì anh sẽ không gặp lại nữa.
Có lẽ tại thời điểm đó, hình ảnh hai người họ đang trò chuyện đã bị Thẩm Bích Quân nhìn thấy.
Bây giờ nghĩ lại, Chu Dương nhớ rằng lúc đó anh đã rất cao hứng với Giang Yến, cùng nhau đã về quan điểm và ý kiến của mình về nhiều phương diện.
Đại khái, vào thời điểm đó, hình ảnh đó đã bị Thẩm Bích Quân nhìn thấy, bị cô cho rằng là bằng chứng rõ ràng nhất về việc Chu Dương và Giang Yến có tư tình với nhau.
Hơn nữa, hôm nay Chu Dương tự mình ăn diện, còn lợi dụng việc gặp người đại diện hình ảnh để che đậy, điều này khiến Thẩm Bích Quân càng tức giận hơn, hận không thể lập tức đem đôi cẩu nam nữ này phanh làm tám mảnh.
“Thẩm tổng, sao cô lại ở đây?”
Thấy vậy, trong lòng Chu Dương biết rằng một điều gì đó rất tệ. Nếu anh không làm gì, e rằng Thẩm Bích Quân sẽ động tay với Giang Yến.
Thực sự, không biết người phụ nữ này đã lấy nguồn cơn tức giận ở đâu.
Thầm nghĩ, Chu Dương vội vàng đứng dậy, giới thiệu hai người với nhau.
Anh thực sự sợ rằng nếu mình chậm một chút, thì Thẩm Bích Quân sẽ bắt đầu ra tay.
“Thẩm tổng, đây là Giang Yến, tiểu thư của Giang gia.”
“Giang Yến, đây là chủ tịch của công ty Danh Dương chúng tôi, Thẩm Bích Quân.”
Việc này không nên chậm trễ, Chu Dương nhanh chóng giới thiệu hai người họ.
Lúc này, Thẩm Bích Quân mới phản ứng.
Giang Yến, tiểu thư Giang gia?
Không phải Giang gia có ác cảm lớn với Chu Dương sao? Làm thế nào tiểu thư đây lại có thể đến gặp Chu Dương, hơn nữa bộ dạng dường như mối quan hệ với Chu Dương cũng rất tốt, hai người cười nói nãy giờ.
Đây chắc là lí do thoái thác của Chu Dương. Hừ, bị tôi nhìn ra hết rồi nhé, quả nhiên tôi vẫn có đôi mắt tinh tường, chuyện như này, làm thế nào lại có thể qua mắt tôi.
“Hai người……”
Thẩm Bích Quân đang chuẩn bị vạch trần Chu Dương, Tạ Linh Ngọc đột nhiên từ bên cạnh đi đến, nhanh kéo Thẩm Bích Quân định phát hỏa.
“Giang tiểu thư, xin chào, chúng tôi đến đây cùng Chu tổng. Chu tổng nói phải cùng anh ấy xác nhận về chuyện người đại diện nên chúng tôi đã đến để ghi biên bản.”
Tạ Linh Ngọc giơ cuốn sổ lên, coi như là bằng chứng cho những gì cô vừa nói.
Lần này, không chỉ Thẩm Bích Quân, ngay cả Chu Dương cũng bối rối.
Họ không biết Tạ Linh Ngọc định làm gì, từ đâu lấy ra cuốn sổ? Thoạt nhìn, có vẻ khá giống sổ của anh.
———————–