Chương 443: Trần thế Hào trở lại (1)
Chẳng mấy chốc, trong phòng hội nghị chỉ còn đám người Trương gia.
Trương Kiệt cúi đầu, không có ý kiến gì đối với việc Chu Dương rời đi, cậu ấy im lặng không nói một lời.
Bây giờ, việc cậu ấy cần phải chú ý nhất là thái độ của đám người Trương gia.
“Bố, chúng ta phải làm sao? Lẽ nào cứ như vậy mà về sao?”
Trương Kiệt trầm giọng hỏi, trêи thực tế đối với người bố Trương Anh của mình, Trương Kiệt thấy hơi thất vọng.
Bản thân là con trai độc nhất của Trương Anh, thế mà mục đích của việc đi Trường Sa tìm Chu Dương thương lượng này lại giấu cậu ấy.
Vậy là có ý gì?
Đây rõ ràng là không đối đãi với cậu ấy như người nhà Trương gia.
Phải biết rằng lần này, mười mấy người trong đoàn người Trương gia, chỉ có một mình cậu ấy là hoàn toàn không biết nội tình.
Việc này mà truyền ra ngoài, người khác sẽ nghĩ như thế nào, nhìn cậu ấy với con mắt ra sao?
Người vô dụng của Trương gia?
Người mà đến cả bố ruột cũng không để tâm?
“Ừ, về trước đã, bây giờ việc đã thành ra thế này, mặc dù bên phía Chu Dương không có yêu cầu quá đáng nào, nhưng đã bị truyền ra ngoài rồi, người khác sẽ làm gì chúng ta rất khó đoán trước, chuyện này nhất định phải nói cho ông nội con biết.”
Vẻ mặt Trương Anh hơi nghiêm trọng.
Dù sao thì lần này ông cũng là một trong những người đi theo.
Nếu như Trương Thái Viêm thật sự muốn truy cứu trách nhiệm thì ông cũng không thoát khỏi liên quan.
Có điều đối với việc biết được một ít nội tình, Trương Anh thật ra cũng có vài dự định.
Nói không chừng có thể lợi dụng cơ hội lần này, nâng cao địa vị và quyền phát biểu của bản thân trong Trương gia.
…
Ngay sau đó, đám người Trương gia đã vội vàng rời khỏi khách sạn, trở về Trương gia ở Tương Tây.
Thậm chí, ngay cả lời cáo biệt với Chu Dương cũng không có.
Bây giờ sự việc đã không còn đơn giản như thế nữa rồi.
Nếu để bên ngoài biết được bọn họ xảy ra mâu thuẫn với Chu Dương thì nói không chừng sau này sẽ gây khó dễ.
Chu Dương thật ra không bị ảnh hưởng gì, sản nghiệp của anh lại không ở Tương Tây.
Tuy nhiên Trương gia lại không như vậy, toàn bộ sản nghiệp của Trương gia đều ở đây, nếu thật sự bị vây kín bốn bề thì cục diện sẽ cực kì nguy cấp.
Càng nghiêm trọng hơn nữa là bọn họ phải điều tra cho rõ ràng, tin tức lần này bị truyền ra ngoài như thế nào.
Không phải nói đùa, đối với đại gia tộc Trương gia mà nói, phản bội gia tộc, truyền tin tức của gia tộc mình ra ngoài, nhất là báo tin cho kẻ địch thì đó chính là đại nghịch bất đạo.
Chu Dương thậm chí có thể tưởng tượng được, thời gian sắp tới nội bộ Trương gia sẽ phát sinh những biến đổi gì, sẽ đổ bao nhiêu máu, có bao nhiêu người thất vọng, có bao nhiêu người đắc ý.
“Thế nào, nhìn biểu hiện của anh hôm nay không tệ nhỉ?”
Thẩm Bích Quân đi tới sau lưng Chu Dương, đưa tay đấm nhẹ một cái, rồi cười nói.
Thẩm Bích Quân thật sự bất ngờ, lúc đầu cô hơi lo lắng khi đối diện với gia tộc có thế lực hùng mạnh như Trương gia.
Thậm chí, cô còn lo lắng ở trước mặt Trương gia, Chu Dương sẽ chịu thiệt, cho nên mới đưa theo mọi người vào phòng hội nghị, xem như là cổ vũ tiếp sức cho Chu Dương.
Nhưng cô không ngờ, biểu hiện của Chu Dương hôm nay cực kì dũng mãnh, thậm chí là ngang ngược vô song.
Đám người Trương gia ở trước mặt Chu Dương giống như mấy tên nhóc con chưa lớn, bị mấy câu nói của Chu Dương làm cho cứng họng, không nói lên lời.
Thậm chí, khí thế của Chu Dương luôn chèn ép đối phương.
“Có gì kì lạ chứ? Không phải lúc nào tôi cũng thế này sao? Phát huy năng lực thường ngày thôi, có điều bây giờ trái lại tôi hơi lo lắng cho Trương Kiệt.”
Chu Dương cười nói, nhưng trong nụ cười này lại hơi khổ sở.
Mấy hôm nay anh đối đầu phản kϊƈɦ với Trương gia, không chút nể tình.
Trêи thực tế, cũng là xem thường Trương Kiệt.
Xuất phát từ tình cảm mà nói, Chu Dương thực sự không muốn làm như vậy.
Nhưng xuất phát từ lợi ích, anh không cần phải nói nữa, vì quyền lợi của công ty Danh Dương và ba mươi mấy người theo anh cùng tới tỉnh Tương Tây mà nói, lần này anh bắt buộc phải tranh đấu.
Cho nên, cứng rắn đối với Trương gia, hùng hổ dọa người, cũng là chuyện đương nhiên.
“Bạn học kia của anh? Có gì mà lo lắng chứ, đã là người Trương gia, mấy chuyện này anh ta bắt buộc phải chấp nhận thôi, lẽ nào anh còn có thể vì anh ta là bạn học của mình mà nhượng bộ Trương gia hả? Cũng như vậy, lẽ nào anh ta sẽ nể tình anh là bạn học đại học mà để Trương gia chịu thua anh sao?”
Thẩm Bích Quân thấy cạn lời, cô cảm thấy Chu Dương lo lắng thái quá.
Có nhiều khi, trong nhiều việc, quan hệ bạn học chỉ có thể lướt qua, chứ không thể trở thành lý do ràng buộc để hai bên luôn phải hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau.
Giống như việc lần này của Chu Dương với Trương Kiệt, mỗi người đều có lập trường riêng của mình, bọn họ không có khả năng, lực lượng sau lưng bọn họ cũng không cho phép bọn họ vì cái gọi là tình nghĩa bạn học, mà khiến cho lợi ích của bản thân bị hao tổn.
Thậm chí, Thẩm Bích Quân có lúc còn tưởng tượng, đến một ngày nào đó, bản thân đối đầu với Chu Dương, thì Chu Dương sẽ lựa chọn như thế nào, cô sẽ ra sao.
Việc này, rất khó làm rõ trong khoảng thời gian ngắn.
Tuy nhiên có một điểm, chỉ cần không làm trái lại lương tâm của mình là được.
Chí ít, Thẩm Bích Quân có thể xác nhận một điều, nếu thật sự có một ngày cô đối đầu với Chu Dương thì cô nhất định làm việc nghĩa không chùn bước, phản công Chu Dương, cho dù phải từ bỏ công ty Danh Dương của mình phía sau, cũng không vấn đề gì.
Suy cho cùng, ngày trước cô cũng vì Chu Dương mà suýt mất đi cái mạng nhỏ này, đỡ giúp anh một dao, bây giờ sao có thể để tâm mấy cái này?
“Ha ha, không sai, cô nói đúng lắm, xem ra tôi hơi yếu đuối rồi.”
Chu Dương cười nói.
“Nhanh lên, Trần tổng sắp về rồi!”
“Đúng vậy, lâu lắm rồi không nhìn thấy ông ấy, tôi còn nghĩ ông ấy đã về Đông Hải rồi chứ?”
“Không biết, nhưng xem chừng, đoạn thời gian này Trần tổng chịu không ít mệt mỏi, cả người thoạt nhìn cực kỳ tiều tụy.”
…
Chu Dương và Thẩm Bích Quân đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên truyền tới những tiếng nói ồn ào.
Lông mày Chu Dương bỗng nheo lại, anh thấy không thoải mái khi nghe thấy mấy lời nói tùy tiện này.
Nhưng anh lại nghe ra được một tin tức quan trọng trong câu nói của mọi người.
Trần Thế Hào trở về rồi!
“Trần Thế Hào trở về rồi? Đi, chúng ta đi xem xem!”
Gương mặt Chu Dương chợt biến sắc, nói một câu với Thẩm Bích Quân, rồi nhanh chóng ra khỏi đó, chạy tới phòng của Trần Thế Hào.
Lúc này, trong căn phòng của Trần Thế Hào, vẻ mặt ông ấy mệt mỏi ngồi co lại trêи ghế sofa.
Còn Trần Hân và Tôn Liên đang cực kỳ đau lòng tới mức bận bịu cuống cuồng hết cả lên, pha trà, lấy đồ ăn cho Trần Thế Hào, giống như đang cứu vớt ông ấy.
Bên ngoài phòng, không ít người đã vây xung quanh.
Cũng có mấy người tương đối thân cận với Trần Thế Hào, hoặc tự nhận là người quen của ông ấy, bắt đầu quan tâm hỏi han ân cần.
Giờ khắc này, Trần Thế Hào như thể biến thành người già cô độc, nhận được lời thăm hỏi cảm tình của những người xung quanh.
Khi Chu Dương và Thẩm Bích Quân bước đến bên ngoài cửa phòng, nhìn thấy một nhóm người vây quanh, không đi vào mà chỉ đứng ở đó nói chuyện phiếm, khoe bản thân thân cận ra sao với Trần Thế Hào, quan hệ tốt đến mức nào.
Đối với mấy lời rõ ràng là chém gió kia, Chu Dương cũng chẳng để tâm, anh bây giờ chỉ quan tâm rốt cuộc Trần Thế Hào đã xảy ra chuyện gì.
Chật vật lắm mới chen vào trong phòng, Chu Dương nhìn thấy hai người Tôn Liên và Trần Hân bận trong bận ngoài.
Mấy người Tôn Việt, Tô Vỹ ở bên cạnh trò chuyện với Trần Thế Hào.
Thấy Chu Dương đi vào, Tôn Việt chỉ khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.
Dù sao, xét về thân phận mà nói, giữa ông ấy và Chu Dương cũng có một cấp bậc.
———————–