“Haha, tôi làm gì ư? Tôi đang muốn hỏi các người có biết các người đang làm gì không? Các người không muốn sống nữa sao? Nếu nghĩ rằng mình đã sống quá lâu, có thể nói thẳng ra, tôi sẽ nói với gia tộc các người…”
Dương Chiêu Đình cười khẩy nói, đến tận bây giờ, nhóm người này vẫn chưa nhận ra họ đã đắc tội với ai.
Có điều, sau khi suy nghĩ lại, Dương Chiêu Đình cũng có thể hiểu tâm trạng của bọn họ.
Suy cho cùng, tất cả họ đều đến từ gia tộc nhị lưu ở Thủ Đô, không biết rõ về danh tính của chị Linh cũng là điều bình thường.
Nhưng bất kể lý do là gì, nếu đã đắc tội với chị Linh thì nhất định phải giải thích rõ ràng.
Lời giải thích này, nếu bây giờ họ không nói ra, thì nói không chừng chị Linh sẽ tìm tới gia tộc của họ.
Lúc đó, sợ rằng không chỉ bằng một lời giải thích thông thường là có thể giải quyết được.
“Dương Chiêu Đình, anh thế này là có ý gì, nói rõ ràng ra đi!”
Phương Lỗi cười nhếch môi nói.
Từ trước đến nay hắn cũng không qua lại nhiều với Dương Chiêu Đình, chỉ có vài lần nói chuyện không cùng quan điểm ở nơi đông người, vì vậy hắn cũng không kiêng dè hay sợ hãi gì khi đối diện với Dương Chiêu Đình.
Đắc tội thì đắc tội thôi, chẳng có vấn đề gì to tát lắm.
Dù sao ở Thủ đô, Phương gia của hắn cũng là gia tộc nhị lưu, nên cũng không sợ Dương gia.
“Đúng vậy, ngay cả khi anh là người Dương gia, cũng đừng hòng dựa vào một hai câu nói là có thể tống cổ bọn tôi.”
“Hừ, tôi nghĩ e rằng anh ta cũng đã nhìn trúng những người đẹp này, muốn giở trò anh hùng cứu mỹ nhân, rồi ôm người đẹp về đấy?”
“Dương Chiêu Đình, đừng quên, anh ở Thủ Đô, đã có vợ chưa cưới. Nếu bọn tôi nói với Tiểu Lạt Tiêu những chuyện anh hoa bướm bên ngoài, anh nghĩ điều gì sẽ xảy ra với anh?”
…
Có Phương Lỗi dẫn đầu, những người khác dường như đã tìm được sức mạnh, tự tin lên tiếng trêu chọc.
Những người vừa khúm núm, khách sáo chào hỏi lịch sự, mở miệng ra là anh Dương khi nhìn thấy Dương Chiêu Đình, bây giờ như hoàn toàn biến thành người khác.
“Thật là một đám ngu xuẩn, các cậu cho rằng Phương Lỗi vì sao lại dám nói chuyện với tôi như vậy? Chỉ dựa vào những gì các cậu đang nói lúc này, khi quay về Thủ Đô, chắc chắn đủ khiến các cậu hối tiếc về những việc đã làm ngày hôm nay.”
“Hơn nữa, Tiểu Lạt Tiêu là người cậu có thể gọi ư?”
Dương Chiêu Đình trông còn trẻ tuổi, nhưng một khi hắn nghiêm túc, khí thế trêи người hắn vô cùng mạnh mẽ.
Ít nhất đã mang đến cho Chu Dương cảm giác trong số những người anh gặp, có lẽ chỉ có Trương Thái Viêm và Trần Thế Hào là có khí thế như vậy.
Ngay cả những người như Trương Luân, Trương Anh, Giang Hành Phương cũng không bằng được.
Lại càng không nói đến thế hệ trẻ như Trương Kiệt, trước mặt Dương Chiêu Đình, sợ rằng ngay cả một chút cặn bã cũng chẳng còn.
“Tôi bảo các cậu rời đi, cho các cậu một cơ hội, nếu các cậu đã ngang ngược như thế, vậy thì tôi sẽ theo ý các cậu, hơn nữa, chuyện các cậu làm, cũng nên xem xét hậu quả.”
Dương Chiêu Đình nhìn xung quanh, thấy đối phương có khoảng mười người.
Nếu ở Thủ Đô, tất nhiên hắn sẽ không chút sợ hãi.
Nhưng đây là tỉnh Tương Tây, hắn quen biết cũng không được mấy người.
Vả lại, không có bao nhiêu người biết thân phận của hắn.
Hơn nữa, chị Linh vẫn còn ở đây, Dương Chiêu Đình không cho rằng chị Linh sẽ chịu thiệt.
Vừa nãy sở dĩ hắn nói nhiều như vậy, là muốn khuyên nhủ những người này.
Đặc biệt là Phương Lỗi, dù sao cũng là người thân của Tiểu Lạt Tiêu, Dương Chiêu Đình không muốn thấy hắn sống dở chết dở trong tay chị Linh, vô duyên vô cớ lại gây rắc rối với Phương gia.
Tuy nhiên, hắn thật không ngờ, Phương Lỗi này lại không biết tốt xấu như vậy, uổng công hắn có lòng tốt khuyên nhủ, giờ lại bị hiểu lầm là lòng lang dạ sói.
Nếu đã như vậy, Dương Chiêu Đình cũng không xen vào chuyện người khác nữa, âm thầm lặng lẽ làm khán giả đứng xem bên cạnh cũng được rồi.
Đồng thời, hắn cũng không ngừng đánh giá mấy người Chu Dương.
Giang Yến, Chu Dương, hắn đều đã từng gặp.
Nhưng Thẩm Bích Quân, Tạ Linh Ngọc, Trần Hân còn có Tôn Liên, hắn chưa gặp bao giờ.
So với sự bất ngờ mà ba người đẹp của Thẩm Bích Quân mang đến cho hắn, ấn tượng về Tôn Liên lại cho hắn cảm giác quen thuộc, nhưng lúc này Dương Chiêu Đình không thể nhớ ra hắn đã từng gặp người này hay chưa.
“Hừ, Dương Chiêu Đình, đây là tỉnh Tương Tây, không phải ở Thủ Đô. Hơn nữa, những người đẹp này trước đây nói năng lỗ mãng, cho dù tôi ra tay với bọn họ, cũng không phải là vấn đề gì to tát.”
Khi Phương Lỗi thấy Dương Chiêu Đình lùi về sau, trong lòng đắc ý, kiêu ngạo ngẩng đầu lên, nhìn vào mấy người xung quanh, giọng điệu cao ngạo hống hách.
Nhìn xem, ngay cả Dương Chiêu Đình của Dương gia, gia tộc thượng lưu ở Thủ Đô, cũng phải nể mặt tôi.
“Được rồi, bây giờ không ai đến quấy rầy chúng ta nữa, vừa nãy bọn tao cho mày hai lựa chọn, nhanh chóng quyết định đi, sự kiên nhẫn của tao có hạn.”
Phương Lỗi một lần nữa lại nhìn chằm chằm vào mấy người Thẩm Bích Quân, không hề che giấu sự thèm thuồng và ɖu͙ƈ vọng xấu xa của hắn.
Ban đầu, tất cả mọi người còn chưa trở mặt, đang trong giai đoạn thăm dò lẫn nhau.
Nếu tại thời điểm đó, mấy người đẹp này biết thức thời, vậy thì Phương Lỗi tự nhận thấy kết quả thật vui vẻ, sẽ không gây ra động tĩnh lớn như bây giờ, thậm chí còn thu hút sự chú ý của Dương Chiêu Đình.
Có điều, như vậy cũng tốt, bớt phải giả vờ giả vịt, cứ nói lời tốt đẹp với nhau thôi.
Trong mắt của Phương Lỗi – người của Phương gia ở đất Thủ Đô, thì những người quê mùa ở Tương Tây này chả là cái thá gì, kể cả khi chúng ra lệnh cho một vài người của đối phương hầu hạ mình thì cũng chẳng phải chuyện to tát gì.
Cùng lắm thì, cho họ một ít tiền bù đắp là được rồi.
Dù sao, Phương đại thiếu gia cũng không phải là một người keo kiệt, làm xong chuyện lại bỏ mặc không nhận người quen.
“Thế nào rồi? Nghĩ kỹ chưa?”
Ánh mắt Phương Lỗi hung dữ.
“Ha ha, xem ra cậu đang muốn tìm cái chết.”
Chị Linh mỉm cười nói, không hề hoảng sợ, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Phương Lỗi.
“Đúng rồi, nghe nói trước đây cậu đã đánh tên Giang Bắc tàn phế? Xem ra cũng có chút võ thuật? Giao cho cậu đấy, bao lâu thì có thể giải quyết?”
Đột nhiên, chị Linh liếc nhìn Chu Dương, thản nhiên cười nói.
Lần này, Chu Dương cũng hơi ngạc nhiên.
Anh không ngờ chị Linh biết rõ không ít chuyện của anh trước kia.
Hơn nữa lại nói chuyện anh đánh Giang Bắc tàn phế ở trước mặt Giang Yến, không lẽ cô ấy không sợ Giang Yến sẽ nghĩ nhiều sao?
Có điều, Chu Dương cũng không thể cho phép anh suy nghĩ quá nhiều, gật đầu một cách tự nhiên.
“Không thành vấn đề, rất nhanh thôi, vài phút là xong, nhưng chị Linh thực sự muốn tôi ra tay sao, phải biết rằng, một khi tôi ra tay, có thể sẽ vô tình đả thương người ta đấy.”
Chu Dương cười nói, như thể anh không quan tâm đến những gì xảy ra tiếp theo, chẳng thèm để ý đến sự đe dọa của Phương Lỗi.
Phương Lỗi thấy mấy người Chu Dương không đáp lại lời nói của mình, mà lại nói chuyện riêng với nhau.
Thậm chí còn ngang nhiên nói to, trong vài phút là có thể giải quyết xong đám người bọn hắn.
Ngay lập tức, không chỉ Phương Lỗi, mà cả một số con cháu của mấy gia tộc lớn khác cũng tức giận.
Mọi người tốt xấu gì cũng đều đến từ Thủ Đô, lúc ở Thủ Đô, có sóng to gió lớn nào mà chưa từng trải qua chứ.
Nhưng chưa bao giờ thấy một người kiêu ngạo như vậy.
“Hừ! Trơ tráo, nhóc con, đừng khoác lác nữa, cẩn thận gió to cuốn mất lưỡi đấy!”
Đột nhiên, một người đàn ông hống hách lên tiếng.
“Xuyên Tử, hai bạt tai!”
Chu Dương cũng không thèm nhìn người đó, chỉ bình thản nói.
“Bốp!”
Giây tiếp theo, một âm thanh bạt tai lớn đột nhiên vang lên.
Mọi người không kịp phản ứng, kinh ngạc nhìn người đàn ông vừa nãy.
Chỉ thấy dấu bàn tay màu đỏ in hằn trêи má phải và má trái của hắn.
Đây rõ ràng là dấu vết còn lại sau khi bị tát.
Tuy nhiên, vừa nãy mọi người rõ ràng không hề thấy người nào di chuyển.
Làm thế nào mà hai bàn tay lại in hằn trêи má vậy?
———————–