Chương 605: Đánh bại trưởng lão Cốc
Không chỉ có Giang Phong cho rằng như vậy, mà vệ sĩ Tông cũng nghĩ y như thế.
Thực lực của trưởng lão Cốc là vô hạn gần đạt tới cảnh giới tông sư võ giả, mà bây giờ chiêu thức này của ông ta, càng trực tiếp cho thấy thực lực mạnh mẽ của tông sư võ giả.
Giang Phong và vệ sĩ Tông gần như có thể chắc chắn rằng, người chưa đạt tới cấp bậc tông sư võ giả thì không thể chống đỡ được chiêu thức này của ông ta.
Nhưng trong lòng của Giang Phong lại thấy mơ hồ khó hiểu.
Theo lý mà nói, năng lực của Ngưu Xuyên mạnh hơn hắn, vậy thì Ngưu Xuyên có lẽ có khả năng cảm nhận được chiêu thức này của trưởng lão Cốc rất mạnh mẽ.
Vậy tại sao trêи mặt của Ngưu Xuyên không có sự sợ hãi, mà Chu Dương cũng rất bình tĩnh, giống như hoàn toàn không chú ý đến đòn đánh này của trưởng lão Cốc.
Đây…
Khi Giang Phong vẫn đang thắc mắc, tại sao Ngưu Xuyên và Chu Dương không hề sợ hãi và lo lắng, thì trưởng lão Cốc đã tới trước mặt Ngưu Xuyên.
Ông ta đưa tay làm tư thế con dao, chỉ trong chớp mắt đã kề gần sát vào cổ của Ngưu Xuyên.
Tuy nhiên giây tiếp theo, tất cả mọi người đều sững sờ.
Giang Phong trợn to mắt, nhìn cảnh tượng trước mặt, miệng hơi mở ra, không nói được câu nào, ý nghĩ vừa xoẹt qua lại một lần nữa xuất hiện trong đầu.
Vệ sĩ Tông sắc mặt cứng đờ, muốn ra tay nhưng đôi chân không nhấc lên được.
Trưởng lão Cốc càng mở to hai mắt, muốn xem thử Ngưu Xuyên rốt cuộc là ai.
“Cậu rốt cuộc là ai? Chuyện này làm sao có thể?”
Giọng của trưởng lão Cốc tràn đầy kinh ngạc, đòn đánh này của ông ta, uy lực vô biên, có thể nói, người võ sĩ bình thường không thể có đủ năng lực phản kháng.
Mấy chục năm qua, số người thất bại hoặc mất mạng dưới đòn đánh này của ông ta, không thể ước lượng được.
Người chưa đạt đến cảnh giới tông sư võ giả thì không một ai sống sót.
Nhưng bây giờ, đòn đánh mà bản thân luôn tự hào này, lại bị kẹp chặt bởi hai ngón tay của Ngưu Xuyên khi chỉ còn cách cổ của cậu ấy một cm.
Điều này sao có thể chứ?
Một suy nghĩ bỗng xuất hiện trong đầu của trưởng lão Cốc, sắc mặt nhất thời cứng đờ, nhìn Ngưu Xuyên, đáy mắt thoáng qua tia kinh ngạc.
“Cậu là tông sư võ giả? Điều này làm sao có thể?”
Trưởng lão Cốc run rẩy nói, giống như cảm thấy lời mà bản thân nói ra, chính mình cũng không thể tin được.
Từ xưa đến nay, tông sư võ giả vẫn luôn tồn tại, nhưng muốn trở thành tông sư võ giả, vốn dĩ hết sức khó khăn, trong tình huống bình thường, tông sư võ giả ít nhất đều trêи năm mươi tuổi.
Đương nhiên, cũng có một vài người dưới năm mươi tuổi trở thành tông sư võ giả, nhưng những người này, đều là đệ tử ưu tú nhất của các gia tộc lớn.
Người như vậy, bản thân chính là đứa con của trời, tự có tôn nghiêm, không thể nào trở thành vệ sĩ của người khác.
Còn Ngưu Xuyên trước mắt, nhìn thế nào, cũng không giống người như vậy.
“Tông sư võ giả sao? Chiêu này của ông, quả thực có uy lực của tông sư võ giả, nhưng chỉ là hữu hình, không có thần, lấy đà không đủ, uy lực tự nhiên cũng không đủ.”
Ngưu Xuyên cười lạnh lùng nói, hai ngón tay nhẹ nhàng tách ra, lòng bàn tay của trưởng lão Cốc đột nhiên cong lại, lộ ra độ cong khó tin.
Răng rắc!
Đột nhiên, một tiếng răng rắc vang lên, lòng bàn tay của trưởng lão Cốc bị Ngưu Xuyên hoàn toàn bị bẻ cong, năm ngón tay bị gãy.
“Tay của tôi, cậu, láo xược!”
Trưởng lão Cốc đau đớn, thảm thương hét lên một tiếng, râu ria bay tứ tung, hai mắt đỏ ngầu, nét hồng hào trêи gương mặt nhanh chóng biến mất.
“Này, ông lão, đến bước này rồi, vẫn chưa nhận thức được khoảng cách thực sự giữa thực lực của tôi và ông à, còn nói năng ngông cuồng rằng tôi không đánh lại tông sư võ giả, chỉ dựa vào ông à, cũng xứng sao?”
Ngưu Xuyên cười nhếch mép, đập vào vai trưởng lão Cốc một cái, lập tức đánh bay người ông ta ra ngoài, gần giống như kết cục của vệ sĩ Đới.
“Cậu! Phụt…”
Trưởng lão Cốc vốn đã bị thương, bây giờ lại bị Ngưu Xuyên đả kϊƈɦ đến như vậy, lập tức phun một ngụm máu đỏ tươi ra ngoài.
“Ông già kia cũng chỉ có vậy, xem ra, đây chính là chỗ dựa lớn nhất của các anh?”
Chu Dương khẽ cười, đứng bật dậy, liếc mắt nhìn trưởng lão Cốc ngã trêи mặt đất sắc mặt thê lương, rồi lại nhìn Giang Phong và vệ sĩ Tông vẻ mặt dè chừng phòng bị ở bên cạnh.
Trước kia khi cả ba tên vệ sĩ đều ở đây, bọn họ vô cùng kiêu ngạo, hết sức ngông cuồng, giống như có bọn họ ở đây, Chu Dương và Ngưu Xuyên nhất định sẽ phải bỏ mạng, mặc cho Giang Phong và mấy tên vệ sĩ xâu xé, chà đạp.
Nhưng bây giờ, dưới thực lực mạnh mẽ của Ngưu Xuyên, tên vệ sĩ Đới và trưởng lão Cốc đã bị đánh bại thảm hại, sự kiêu ngạo hống hách của bọn chúng ngay lập tức tan biến sạch không còn một dấu vết.
“Chu Dương, anh đừng quá đắc ý, nơi này là địa bàn của Giang gia tôi, nếu như anh muốn làm to chuyện, cho dù Ngưu Xuyên có lợi hại hơn nữa thì các anh cũng không rời khỏi đây được đâu.”
Giang Phong hết sức kiêng dè, bây giờ hắn không dám tiếp tục ra tay với Chu Dương và Ngưu Xuyên.
Ngay cả vệ sĩ Đới và trưởng lão Cốc cũng không phải đối thủ của Ngưu Xuyên, thì hắn càng không có năng lực đánh trả.
Có điều, hắn là Giang Phong, con trai nuôi của Giang Hành Nguyên, bản thân là người của Giang gia, tự nhiên có cốt cách rắn rỏi, ở địa bàn nhà mình, nếu như bất cứ ai xúc phạm rồi truyền thông tin ra ngoài, thì hắn sẽ bị mất sạch thể diện.
“Đắc ý? Vẫn chưa đến mức đó, vài con tôm tép nhỏ, vẫn chưa đủ để tôi đắc ý, tôi tới đây, một là muốn nói chuyện với các anh, hai là muốn đòi lại công lý cho Trần An và Lý Thần.”
Chu Dương trầm giọng nói.
Lúc này, nụ cười trêи gương mặt anh tiêu tan, chỉ còn lại vẻ u ám và lạnh lùng.
Đối phó với Chu Dương thì có thể, nhưng nếu như làm hại đến người vô tội bên cạnh anh, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Giang Phong lạnh lùng hỏi.
“Chu Dương, cậu đừng cho rằng có vệ sĩ bảo vệ thì có thể ngang ngược ở Tương Tây này, người xưa có câu, núi cao còn có núi cao hơn, điều này không thể tùy tiện mà nói được, ở Tương Tây, người lợi hại hơn vệ sĩ của cậu cũng không phải ít. Ít ra, Khổng gia tôi cũng có người có thể xử lý các cậu dễ như trở bàn tay.”
Lúc này, Khổng Huy mới cười nhếch mép nói.
Ngưu Xuyên có thể liên tiếp đánh bại vệ sĩ Đới và trưởng lão Cốc, quả thực khiến Khổng Huy hơi bất ngờ, đồng thời cũng khiến cho hắn hiểu rõ về sức mạnh thực sự của Ngưu Xuyên.
Ít nhất, thực lực của Ngưu Xuyên, tuyệt đối không như Giang Phong trước kia từng nói, chỉ mạnh hơn hắn một chút.
Nếu như Ngưu Xuyên chỉ mạnh hơn Giang Phong một chút thì căn bản không thể liên tiếp đánh bại vệ sĩ Đới và trưởng lão Cốc.
Hơn nữa, người có thể dễ dàng ngăn được đòn đánh có uy lực của tông sư võ giả như trưởng lão Cốc chỉ bằng một tay, cho dù không phải là tông sư võ giả thì cũng sắp đạt đến cảnh giới tông sư võ giả, ít nhất thực lực của Ngưu Xuyên mạnh hơn trưởng lão Cốc nhiều.
Tuy nhiên, những điều này, đối với Khổng Huy mà nói đều không đáng là gì.
Ít nhất, một người không phải tông sư võ giả, không thể khiến Khổng Huy cảm thấy dè chừng, thậm chí hắn còn không xem Ngưu Xuyên ra gì.
Do đó Khổng Huy mới nhếch miệng cười.
Chu Dương và Ngưu Xuyên khí thế mạnh mẽ, liên tiếp đánh bại vệ sĩ Đới và trưởng lão Cốc của Giang gia.
Nhưng vậy thì sao chứ?
Điều này liên quan gì đến Khổng Huy?
Khổng Huy có lòng tin, Chu Dương và Ngưu Xuyên tuyệt đối không dám động đến hắn, chỉ cần hắn thông báo về gia tộc, đối phương nhất định sợ chết khϊế͙p͙, đến lúc đó, người nên cầu xin tha mạng sẽ là Chu Dương và Ngưu Xuyên.
———————–