Chương 608: Đến bệnh viện
Ngưu Xuyên im lặng.
Cậu không biết phải trả lời Chu Dương như thế nào, vào lúc này cậu có thể cảm nhận được mong muốn được trở thành tông sư võ giả của Chu Dương mạnh đến mức nào.
Nhưng sở dĩ tông sư võ giả có được thực lực mạnh mẽ hơn người là do quá trình tập luyện vô cùng khó khăn vất vả.
Trong một trăm nghìn người thì chỉ có thể xuất hiện từ một đến hai tông sư võ giả.
Phần lớn những người tập võ, cả đời đều không đạt được cảnh giới này.
“Anh Dương, nếu anh muốn, em có thể giúp anh.”
Ngưu Xuyên chỉ có thể trả lời như vậy với Chu Dương.
Cậu ấy trở thành tông sư võ giả, không phải bởi vì bản thân có công pháp cao thâm gì, mà nhờ được tích lũy trong quá trình huấn luyện ở doanh trại quân đội và huấn luyện thực chiến.
Còn Chu Dương, một mặt tuổi của anh cũng không còn nhỏ, mặt khác anh lại không có nền tảng võ thuật.
Nếu anh hỏi người khác thì chỉ có thể nhận được câu trả lời là không thể.
Nhưng Ngưu Xuyên lại muốn giúp đỡ Chu Dương, cho dù anh không thể trở thành tông sư võ giả, nhưng đổi lại anh sẽ có bản lĩnh có thể tự bảo vệ mình, xem như cũng là một việc tốt.
“Tôi biết rồi.”
Chu Dương gật đầu, không tiếp tục vấn đề này nữa.
Anh cũng biết, Ngưu Xuyên không phải đang nói dối.
Cậu ấy đã nói như vậy, thì có nghĩa là anh thật sự không thể trở thành tông sư võ giả.
Hai người suốt dọc đường đi cũng không nói lời nào, bọn họ rất nhanh đã đến bệnh viên nhân dân số một ở thành phố Trường Sa.
Trần An và Lý Thần đã được đưa vào đây điều trị.
Chu Dương và Ngưu Xuyên đến quầy lễ tân trước bệnh viện hỏi thăm một chút, sau đó cả hai cùng nhau đi đến tầng ba.
Thực ra, cơ thể của Trần An và Lý Thần không bị tổn thương quá lớn.
Nhưng nguyên nhân khiến họ chưa tỉnh lại là do hoàn cảnh và tâm lý, tâm lý của hai người họ bị tổn thương khá sâu sắc, bây giờ đang chuyên tâm nghĩ ngơi trong phòng Vip.
Trong phòng bệnh, Thẩm Bích Quân đã đến từ sớm.
Ngoài ra còn có Tạ Linh Ngọc, Trần Thế Hào, Tô Vỹ.
Dù sao Trần An và Lý Thần cũng từ Đông Hải đến tỉnh Tương Tây cùng với họ, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, họ không thể xem như không biết gì được.
“Hai người trở về rồi.”
Nhìn thấy Chu Dương và Ngưu Xuyên, Thẩm Bích Quân vội vàng hỏi.
“Sao rồi?”
Cô biết Chu Dương và Ngưu Xuyên đã đi đâu, do đó trong lòng cô vẫn luôn lo lắng, sợ rằng Chu Dương và Ngưu Xuyên đi đến địa bàn của Giang gia sẽ gặp phải nguy hiểm.
Bây giờ nhìn thấy hai người đã trở về an toàn thì lo lắng trong lòng Thẩm Bích Quân cũng được buông xuống.
Ánh mắt của mọi người cũng dồn dập nhìn qua, muốn nghe xem Chu Dương nói thế nào.
Tuy Trần An và Lý Thần không quá thân thiết với họ, nhưng dù sao cũng xem như người nhà với nhau.
Bây giờ người nhà mình trở thành như vậy, Chu Dương thân là người dẫn đầu, nếu anh không giải quyết việc này, vậy thì khó tránh khỏi sự thắc mắc của một vài người.
Cho dù những người thân thiết sẽ không có ý kiến gì với Chu Dương, nhưng cũng có không ít người từ Đông Hải đi đến tỉnh Tương Tây cùng anh, e rằng họ sẽ không hiểu được Chu Dương.
Thậm chí, có thể bởi vì hai bên xảy ra mâu thuẫn mà trong lòng sinh ra khúc mắc cuối cùng dẫn đến cảnh mỗi người đi mỗi ngã.
Dẫu sao sự việc như vậy không phải là chưa từng xảy ra.
Cũng giống như Vương Vĩ lựa chọn trở mặt với Chu Dương trong ngày khai trương chi nhánh thành phố Liễu, mà nguyên nhân dẫn đến hành động của Vương Vĩ có thể là do mâu thuẫn của hai người.
“Giải quyết xong rồi, đợi lát nữa sẽ có người đến nhận lỗi với hai người họ.”
Chu Dương mỉm cười nói, xem như cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng.
Tuy rằng mọi người có mong đợi rất lớn với anh, nhưng bọn họ cũng hiểu đạo lý nếu đòi hỏi quá sẽ không phải chuyện tốt.
Có thể khiến Trần An và Lý Thần trở thành như vậy, kẻ đó nhất định là người có gia thế lớn, thậm chí là người có chỗ dựa vô cùng vững chắc.
Ép buộc được kẻ như vậy đến nhận lỗi, Chu Dương cũng xem như đã làm vô cùng tốt rồi.
Nếu thật sự tính toán đến cùng, khiến cho đối phương một mạng đổi một mạng, chắc chắn sẽ dẫn đến ý nghĩ muốn trả thù lại của những kẻ đó.
Họ có thể hiểu, nếu rơi vào hoàn cảnh như vậy, dù Chu Dương có lợi hại đến thế nào, thì cũng chỉ có một mình anh đối mặt với việc bị công kϊƈɦ và trả thù.
Mà bọn họ, lại hoàn toàn không có cách gì để giúp đỡ anh.
Càng huống hồ, theo như Chu Dương nói, Trần An và Lý Thần dù sao cũng là người ngoài, quan hệ cũng không quá thân thiết.
Chỉ cần Chu Dương làm được những việc anh có thể làm, cũng là quá tốt rồi.
“Thật sự là do người của Khổng Huy và Giang gia ra tay sao?”
Trần Thế Hào lạnh lùng nói, ông đứng bên cạnh giường bệnh, trêи mặt lộ rõ vẽ căm phẫn giận dữ.
Cả người ông giống như một bức tượng điêu khắc, nếu không cẩn thận quan sát, sẽ dễ dàng không chú ý đến ông.
Người như vậy, khi không làm gì thì tĩnh lặng như núi, nhưng một khi đã có ý muốn trả thù, thì sẽ thiêu cháy tất cả mọi thứ xung quanh. Do đó, khi ông vừa lên tiếng, thì giống như có một áp lực vô hình bao trùm lên cả phòng bệnh.
Trong lòng Trần Thế Hào rất tức giận.
Hai ngày nay, ông bận rộn giải quyết việc của mình, cho nên không chú ý nhiều đến việc này.
Nếu không phải Trần Hân nói cho ông biết mọi việc, thì có lẽ đến bây giờ ông vẫn không hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Trần An và Lý Thần đều là người Đông Hải, cũng xem như có quen biết với Trần Thế Hào, sau khi đến tỉnh Tương Tây, bọn họ cũng ít qua lại với nhau.
Trần Thế Hào vẫn luôn cảm thấy Trần An và Lý Thần rất có triển vọng, chỉ cần đi theo Chu Dương, đợi đến khi anh trở về Chu gia, vậy thì tương lai của họ sẽ vô cùng rộng mở.
Nhưng bây giờ, hai người họ đang nằm trêи giường bệnh, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng trải qua việc lần này, chắc chắn sẽ để lại trong lòng họ một nổi ám ảnh khó mà xóa bỏ.
Cho dù là một năm, năm năm hay mười năm.
Chỉ sợ là Trần An và Lý Thần đều sẽ nhớ mãi không quên, ngày hôm đó, trong cung thể thao ở Trường Sa, dưới bóng tối không chút ánh sáng, âm thanh nước nhỏ giọt tí tách không ngừng vang lên.
“Ừ, Khổng Huy và Giang Phong ra tay, có điều chuyện này đã giải quyết xong rồi, tôi và Ngưu Xuyên vừa đến khu vực gần Giang gia, cũng đã dạy cho bọn họ một bài học, lát nữa họ sẽ đến đây.”
Chu Dương trầm giọng nói, anh cảm nhận được sự tức giận của Trần Thế Hào, trong lòng anh cũng hơi áy náy.
Chung quy vẫn là do bản thân anh quá kiêu ngạo, không phòng ngừa được mọi việc có thể xảy ra, nên mới tạo cơ hội cho Khổng Huy và Giang Phong thực hiện được ý đồ xấu.
“Trương Hải đâu?”
Trần Thế Hào lạnh lùng hỏi.
Cách giải quyết của Trần Thế Hào đối với kẻ phản bội, trước nay vẫn luôn dứt khoát.
Khi ở Đông Hải, hễ là người phản bội ông, thì đều sẽ có kết cục không mấy tốt đẹp.
Trở thành người tàn phế cũng được xem là kết cục khá ổn.
Người nghiêm trọng hơn thậm chí còn bị Trần Thế Hào cho người dìm xuống sông Hoàng Phố.
“Phải rồi, Chu tổng, tên phản bội Trương Hải vậy mà lại chạy thoát rồi.”
“Không sai, nếu không phải tại vì Trương Hải, thì Trần An và Lý Thần căn bản cũng không trở thành như bây giờ.”
“Trước đây tôi còn thấy, Trương Hải khuyên Trần An và Lý Thần đi cùng hắn, vậy mà sau này, Trương Hải thì phản bội, còn Trần An và Lý Thần lại không rõ tăm tích.”
“Chu tổng, anh nhất định không thể tha cho Trương Hải.”
…
Mọi người lập tức cảm thấy bất mãn.
Không ít người ở đây có quan hệ khá tốt với Trần An và Lý Thần.
Bọn họ đương nhiên là vô cùng đồng cảm với cảnh ngộ của hai người họ, đồng thời trong lòng cũng vô cùng khó chịu.
Nếu như không phải Trương Hải thì Trần An và Lý Thần sẽ không rơi vào hoàn cảnh này.
Không ai biết được, sau khi hai người họ tỉnh lại, biết được những chuyện đã xảy ra, thì họ sẽ có phản ứng như thế nào.
“Đối phó với kẻ làm phản, không cần chúng ta ra tay.”
Chu Dương khẽ lắc đầu, anh không muốn tiếp tục nhắc đến Trương Hải, cũng không muốn Trần Thế Hào đi xử lý hắn.
Dù sao, kết cục của những kẻ như hắn sớm đã được định đoạt, căn bản không cần anh hay Trần Thế Hào hoặc người nào khác ra tay xử lý hắn.
Kết cục tốt nhất của Trương Hải là nhanh chóng trở về Đông Hải, sau đó khiêm tốn làm người.
Cho dù là vậy, sau khi trở về Đông Hải, những người trước mắt này đều sẽ trở thành ác mộng của hắn.
———————–