Chương 633: Phản ứng của các bên! (2)
“Ha ha, Tiểu Vỹ, hãy nói cho bố biết con đã làm được những gì ở Tương Tây.”
Tô Thế Minh rất vui, trong bữa tiệc chiêu đãi Tô Vỹ, mặt mày ông ta vô cùng mừng rỡ.
Ông ta rất muốn biết Tô Vỹ đã làm gì ở Tương Tây, cậu ta đi theo Chu Dương đã học được những gì mà tại sao sau khi trở về lại thay đổi nhiều như vậy.
Tô Thế Minh thậm chí đã đưa ra quyết định, ngày mai nhất định ông ta phải đưa Tô Vỹ đến công ty Danh Dương, và cảm ơn Chu Dương một phen.
“Con không làm gì cả, chán chết đi được, toàn là mấy người lão đại làm việc ấy. Con cảm thấy chán nên ngủ trong khách sạn, rồi ăn uống, thỉnh thoảng đi mua sắm, tán gẫu với mấy em gái xinh đẹp và nói về lý tưởng sống… “
Tô Vỹ nói một cách mơ hồ, dường như không quan tâm lắm.
Dù sao thì trước đây cậu ta thường xuyên làm những việc như vậy, hơn nữa Tô Thế Minh cũng biết điều đó.
Tuy nhiên, Tô Vỹ không để ý rằng sắc mặt Tô Thế Minh lúc này đã trở nên u ám, ánh mắt ông ta nhìn Tô Vỹ vẫn đang say sưa ăn uống đầy kinh ngạc và buồn bực.
Cậu ta là con trai độc nhất của gia chủ Tô gia, là người thừa kế tương lai của Tô gia mà lại chạy từ Đông Hải đến Tương Tây chỉ để ngủ trong khách sạn, ăn uống vui chơi, trò chuyện với các em gái, và nói về lý tưởng sống?
“Nghịch tử! Vẫn còn ăn uống được à, lẽ nào ở Tương Tây ăn còn chưa đủ sao?”
Tô Thế Minh hét lên, giật lấy chiếc đùi gà từ tay Tô Vỹ, đập mạnh xuống đất, trừng mắt nhìn cậu ta.
Nhưng Tô Vỹ vẫn với vẻ mặt bần thần, không hề biết chuyện gì đã xảy ra, không hiểu tại sao bố mình lại đột nhiên phát điên lên như vậy.
…
Một lúc lâu sau, Tô Vỹ mới biết ý của ông, cậu ta khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Cùng lúc đó, trong đầu Tô Vỹ đột nhiên hiện lên tất cả những chuyện đã trải qua cùng Chu Dương, cậu ta liền kể rõ từng chuyện một cho Tô Thế Minh nghe.
Có rất nhiều chuyện Tô Vỹ không tham gia vào, nhưng cậu ta có nghe những người khác nói lại.
Tất nhiên, Tô Vỹ cũng đã tự mình trải nghiệm vài chuyện trong đó, vì vậy cậu ta biết nhiều hơn và giải thích được chi tiết hơn.
Chờ đến khi Tô Vỹ nói xong, Tô Thế Minh lúc này mới hít sâu một hơi, trong đầu không ngừng tiêu hóa những thông tin này.
Tất nhiên, với tư cách là gia chủ Tô gia và đứa con trai duy nhất của ông ta cũng ở Tương Tây, nên đương nhiên là Tô Thế Minh nắm rõ như lòng bàn tay tin tức ở Tương Tây cũng như của nhóm người Chu Dương.
Cũng chính vì điều này mà Tô Thế Minh mới than thở về sự bá đạo của Chu Dương.
Ở Đông Hải anh có thực lực lớn mạnh thì cũng đã đành, vì dù sao nền tảng của công ty Danh Dương là ở Đông Hải.
Hơn nữa, anh còn có sự ủng hộ của Trần Thế Hào thuộc câu lạc bộ Silver Lake.
Căn bản không có mấy người dám đắc tội với Chu Dương.
Tuy nhiên, ở Tương Tây thì khác.
Chưa kể đến việc nhóm người Chu Dương gần như đến Tương Tây với hai bàn tay trắng.
Vào thời điểm đó, công ty Danh Dương thậm chí còn chưa có chi nhánh tại Tương Tây, và Trần Thế Hào cũng gần như ở trong trạng thái ẩn mình.
Đối với những chiến tích của Chu Dương ở Tương Tây, hầu như đều là do anh tự mình tạo dựng nên, thể hiện sức mạnh tuyệt đối của mình.
“Xem ra, thành công của Chu Dương không phải ngẫu nhiên.”
Khẽ rêи rỉ một tiếng, Tô Thế Minh trầm ngâm suy nghĩ, hiện giờ ông ta cần phải cân nhắc đến quan hệ giữa Tô gia và Chu Dương trước đây, và trong tương lai giữa hai bên nên là loại quan hệ gì.
Đó là sự hợp tác hay sự dựa dẫm.
Nếu là dựa dẫm thì ai đang dựa dẫm vào ai?
Xét ở thời điểm hiện tại, đương nhiên là Chu Dương phải dựa thế của Tô gia, vì dù sao nền tảng của Tô gia cũng khó có thể thể tưởng tượng nổi, nhưng chắc chắn vượt qua công ty Danh Dương rất nhiều.
Tuy nhiên, nếu xét về tốc độ phát triển hiện tại của Chu Dương thì khó có thể nói trong tương lai ai sẽ phải dựa dẫm vào ai.
Điều quan trọng nhất là bên cạnh Chu Dương bây giờ có rất nhiều sự giúp đỡ.
Những người này, chờ đến sau khi Chu Dương thực sự vươn lên, đều sẽ nhận được sự đền đáp rất hậu hĩnh.
Và những người như vậy số lượng cũng có hạn.
Khi đủ số lượng rồi thì sẽ không còn vị trí cho những người khác.
Vì vậy muốn chiếm được một vị trí thì phải sắp xếp thật sớm.
Tô Thế Minh cúi đầu, ánh mắt sáng rực, đắm chìm trong suy tư.
…
Tôn gia.
Tôn Càn Khôn và Tôn Thiên đứng ở sân sau, nhìn những khối băng đang âm thầm đóng lại trong chiếc hồ ở phía trước, cả hai đều không ai lên tiếng trước.
Cả Tôn Càn Khôn và Tôn Thiên đều từng bị Chu Dương chế giễu.
“Chú, Chu Dương đã trở lại.”
Tôn Thiên trầm giọng nói.
Đối với Tôn Thiên, cái tên Chu Dương dường như trở thành một áp lực.
Mỗi khi ai đó nhắc đến cái tên Chu Dương, Tôn Thiên luôn cho rằng mình đã phải chịu thiệt thòi rất nhiều từ đối phương.
Thậm chí ngay cả chú của hắn, Tôn Càn Khôn nổi tiếng khắp Đông Hải, và là nhị gia của Tôn gia, cũng đã phải chịu tổn thất dưới tay Chu Dương không dưới một lần.
Thời gian dài như vậy, mấy tháng liền Chu Dương không ở Đông Hải rồi, điều này làm cho Tôn Thiên cảm thấy tốt hơn một chút.
Tuy nhiên, những ngày tốt lành này còn chưa được bao lâu thì Chu Dương đã lại quay trở về.
Hơn nữa, với thực lực của Tôn gia, đương nhiên có thể thu thập được chuỗi thành tích của Chu Dương ở Tương Tây.
Chính vì nhìn thấy chiến tích điên cuồng của Chu Dương ở Tương Tây mà Tôn Thiên ngày càng cảm thấy áp lực hơn, Chu Dương đã trở thành một con quỷ của chính bản thân mình.
Nếu không thoát khỏi ảnh hưởng của Chu Dương đối với mình, thì Tôn Thiên gần như chắc chắn sau này sẽ không có tiến bộ gì, cuộc sống của anh ta sẽ dừng lại ở đó.
“Yên tâm đi, lần này chúng ta không cần ra tay, tất sẽ có người đối phó với hắn. Chúng ta chỉ cần xem kịch hay là được rồi. Đông Hải mấy tháng nay trời yên biển lặng, thật sự khiến cho người ta cảm thấy không quen, bây giờ cuối cùng cũng lại sắp loạn lên rồi.”
Tôn Càn Khôn thì thầm.
…
Vào ngày này, tin tức về việc Chu Dương trở lại Đông Hải đã lan truyền khắp Đông Hải.
Một số người vui, một số lại buồn.
Tuy nhiên, Đông Hải vốn êm đềm được vài tháng lại một lần nữa dấy lên sóng gió vì sự trở lại của Chu Dương.
Không biết bao nhiêu người đang âm thầm chuẩn bị, liên hệ với các bên.
Dù sao, trước đây Chu Dương ở Đông Hải đã có uy danh không hề nhỏ.
Và vài tháng trở lại đây, tất cả mọi hành động của Chu Dương ở Tương Tây đã được nhiều người biết đến.
Cùng lúc đang kinh ngạc trước sức mạnh của Chu Dương, không ít người cũng đang tìm kiếm đồng minh để có thể chống lại Chu Dương.
Đêm đó, chắc chắn không phải là một đêm sóng yên biển lặng.
Tuy nhiên, những việc này không liên quan gì lắm đến Chu Dương.
Buổi tối sau khi Chu Dương cùng mẹ nói chuyện vui vẻ, tâm sự, nói về tình hình hiện tại của bản thân và Tạ Linh Ngọc, thì đã đi ngủ rất sớm.
Thực ra đi máy bay là một việc rất khổ sở đối với Chu Dương.
Một đêm yên tĩnh.
Ngày hôm sau, Chu Dương đến công ty Danh Dương từ sớm.
Mặc dù chỉ còn vài ngày nữa là đến tết, nhưng công ty Danh Dương đã bắt đầu kỳ nghỉ lễ, nhiều nhân viên đã thu dọn đồ đạc và rời đi.
Tuy nhiên, Chu Dương vẫn cần quay lại xem xét và kiểm tra tình hình vận hành hiện tại của một số công ty.
Vừa mới đến công ty, Diệp Sở Thiến đã ra đón tiếp.
Trong vài tháng qua, Chu Dương và Thẩm Bích Quân đều rời Đông Hải đến Tương Tây, Diệp Sở Thiến chịu trách nhiệm về gần như toàn bộ công ty Danh Dương.
Và Diệp Sở Thiến cũng không phụ sự kỳ vọng, cô đã xử lý công ty một cách đâu ra đó, không có bất kỳ sự xáo trộn nào.
Xét cho cùng, đối với một công ty lớn như Danh Dương, nếu ông chủ của công ty không ở đó và thậm chí còn biến mất trong vài tháng, điều đó ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến hoạt động và tinh thần của công ty.
Tuy nhiên, những thứ này nhờ nỗ lực của Diệp Sở Thiến đã không còn tồn tại.
———————-