Chương 669: Khí lực mạnh mẽ!
Chu Dương khẽ quát một tiếng, giậm mạnh chân xuống đất rồi nhanh chóng xông về phía Thái Hùng.
Anh biết Thái Hùng nổi tiếng mạnh mẽ, chỉ cần nhìn cơ thể cường tráng của hắn đã khiến người khác sợ hãi.
Chu Dương quyết định dùng tốc độ để chiến đấu với Thái Hùng.
Tốc độ của anh rất nhanh, lúc trước hồi học đại học, anh là người chạy cự li ngắn xuất sắc nhất.
Sau một thời gian ngắn luyện tập với Ngưu Xuyên, tốc độ của anh được cải thiện lên một tầm mới.
Thế nên thấy Chu Dương bắt đầu xông lên, Thái Hùng cũng thấy hơi sợ hãi.
Nhanh quá!
Lúc này, không chỉ có Thái Hùng, mà tất cả mọi người đều nghĩ vậy.
Dù biết không phải trong phim, nhưng nhìn bóng Chu Dương mờ ảo như hư ảnh.
Không ai nhìn rõ nổi anh như nào.
Có vẻ anh đang chạy xung quanh vây lại Thái Hùng, tốc độ càng lúc càng nhanh.
“Hừ, đồ kém cỏi!”
Thái Hùng nổi giận lạnh lùng quát một tiếng.
Bị Chu Chương đùa giỡn như vậy, hắn thấy bị sỉ nhục.
Quan trọng là chuyện hôm nay chắc chắn sẽ bị truyền ra ngoài. Đến lúc đó, người khác biết được đường đường Thái Hùng của Thái gia lại bị một tên ranh làm cho sứt đầu mẻ trán, thì danh tiếng của hắn sẽ bị tổn hại rất nhiều.
Đến lúc đó, cả Thái gia cũng khó mà tránh khỏi đả kϊƈɦ.
Vì thế mà Thái Hùng tức giận vô cùng.
Nếu như lúc trước, Thái Hùng chỉ định ra tay nhẹ nhàng, dạy dỗ Chu Dương một bài học để cho anh biết hắn không thể bị hạ thấp, Thái gia không thể bị xúc phạm.
Nhưng bây giờ, hắn muốn anh phải trả một cái giá đắt.
“Dừng lại cho tao!”
Thái Hùng quát lên một tiếng, lần này quyết không chừa cho Chu Dương một con đường sống, tung ra một quyền rất mạnh lao về phía trước.
Ầm!
Chỉ một quyền mà tựa hồ xé gió rạch mây.
Khiến cho mọi người đứng xem đều thấy kinh hoàng.
Bọn họ không ngờ trình độ của Thái Hùng lại mạnh như vậy.
Một quyền đánh ra, còn nghe được tiếng gió rít.
Đây chính là thực lực của một tông sư võ giả.
Nhiều người lúc này sắc mặt co cứng lại, ánh mắt nhìn Thái Hùng đầy vẻ dè chừng.
Chẳng lẽ, còn trẻ tuổi như vậy, mà Thái Hùng đã đạt cảnh giới tông sư võ giả?
Nếu không thì chiêu thức vừa rồi, sao mà mạnh đến xé gió rạch mây như vậy được?
Tông sư võ giả khi phóng khí lực ngoài, có thể khiến đối thủ bị thương. Đó chính là chiêu thức này.
Mà chiêu thức ấy cũng là điều kiện để chứng minh đó là tông sư võ giả.
“Là tông sư võ giả sao?”
“Không thể nào? Vừa rồi anh ta vừa dùng thuật điều khiển khí đúng không?”
“Nhưng mới trẻ như vậy đã là tông sư võ giả, có khi còn là người trẻ nhất.”
“Không phải, đây không phải tông sư võ giả. Thái Hùng chỉ là nắm được cách thức của tông sư võ giả. Thực lực hiện tại của anh ta, đến gần tông sư võ giả lắm rồi, khéo nửa bước chân là đạt đến cảnh giới đó. Chỉ cần chớp thời cơ, anh ta có thể thành công bứt phá, mà hôm nay đây, nói không chừng lại chính là cơ hội vàng đó.”
…
Mọi người rất kinh ngạc, bàn tán không dứt, có người còn cho rằng Thái Hùng đã đạt đến cảnh giới tông sư võ giả.
Nhưng những người nhìn rõ được cách thức, biết rằng hắn ta chưa hề đạt đến trình độ đó, mà chỉ là nắm được một chút phương pháp thôi.
Song dù có coi như vậy, cũng có thể nói Thái Hùng là thiên tài, không hổ từng được Thái lão gia ngợi khen, đây là tông sư võ giả trẻ nhất trong suốt trăm năm gần đây của Thái gia.
Tuổi còn trẻ như vậy, chỉ còn nửa bước chân là đến cảnh giới tông sư võ giả, nghĩ lại thì để bứt phá như vậy, trở thành tông sư võ giả, cũng phải đến mấy năm.
Thậm chí, nếu Thái Hùng may mắn, chiến thắng trong trận chiến với Chu Dương hôm nay, thì có thể thành tông sư võ giả.
Trong phút chốc, mọi người nhìn về phía Thái Hùng với ánh mắt kì vọng.
Dù trước đây, không ít người khó chịu thái độ phách lối của hắn, cho rằng nếu không cậy có Thái gia, hắn đã chẳng dám hỗn xược như vậy.
Nhưng bây giờ mọi người đều thấy hắn là một tài năng, thậm chí là một thiên tài liều lĩnh, ngang tàng, có tố chất.
Lời bàn tán của mọi người cũng lọt vào tai Chu Dương.
Thật ra lúc vừa rồi Thái Hùng ra đòn, mạnh đến chém gió xẻ mây, cũng khiến anh hoảng hốt giật mình.
Dĩ nhiên anh biết khí lực mạnh mẽ như vậy phóng ra ngoài.
Đó là dấu hiệu của tông sư võ giả.
Trong nháy mắt đó, Chu Dương thậm chí còn cho rằng Thái Hùng đã là tông sư võ giả rồi, sở dĩ không công bố ra ngoài là để giả ngu giả khờ nhằm hướng đến mục tiêu lớn hơn.
Nhưng bây giờ, nghe thấy có người nói vậy, hơn nữa Chu Dương cũng không cảm nhận được áp lực tông sư võ giả từ Thái Hùng, thì anh mới biết, Thái Hùng chưa đạt cảnh giới đó.
Song trình độ hiện tại của hắn cũng đủ với Chu Dương rồi.
Quyền hắn tung ra, cực kì uy lực, cực kì tốc độ.
Chỉ trong một nhịp thở, quyền thức này giáng mạnh về phía trước, đánh vỡ tan ảo ảnh của Chu Dương, khiến anh khó khăn làm mới dừng lại được.
Nếu đòn này giáng trúng người anh.
Thì e là Chu Dương không chống đỡ nổi.
Khi Chu Dương dừng lại rồi, quyền thức này chỉ cách anh có đúng một tấc nữa.
Chỉ cần Thái Hùng tiến thêm về phía trước rồi tấn công, ra đòn sẽ đánh thẳng vào mặt Chu Dương.
Lúc đó, chiêu này của Thái Hùng nhẹ nhất cũng khiến khuôn mặt anh biến dạng.
“Đến đúng lúc lắm!”
Song anh không hề hốt hoảng, trêи mặt còn chẳng có chút sợ hãi.
Chu Dương khẽ quát lên, sau đó hướng cơ thể sang trái, giơ hay tay lên ngăn chặn cú đấm của Thái Hùng.
Lần này, Thái Hùng thấy quyền thức của hắn như bị trói chặt lại, không thể động đậy, cũng không thể phóng lực.
Giờ phút đó, khắp người Chu Dương mồ hôi tuôn ra đầm đìa.
Chiêu thức này, đợt trước lúc còn ở tỉnh Tương Tây, Ngưu Xuyên đã dạy cho anh.
Chiêu này gọi là “Trâu lao xuống biển.”
Tên gọi như vậy, tức là khi dùng chiêu này, đối phương sẽ vận sức mạnh mẽ như đàn trâu đang phi xuống biển, dù đối phương có mạnh hơn cũng không tài nào phóng lực ra được.
Nhưng để sử dụng chiêu thức, yêu cầu đề ra cũng rất nghiêm khắc. Thực lực có thể kém đối phương, song phải chú ý bởi hao tổn đến cơ thể người dùng cũng không nhỏ.
Lúc này, Chu Dương đang gánh chịu loại áp lực gây hao tổn đó.
Khống chế được Thái Hùng, nhưng không có nghĩa hắn ta bỏ cuộc vùng vẫy.
Thái Hùng giãy giụa không ngừng, điều này tạo nên áp lực khá lớn lên Chu Dương.
“Buông ra! Có bản lĩnh thì mày hãy đường đường chính chính giao đấu với tao!”
Mặt Thái Hùng đỏ bừng bừng, phát hiện cả hai tay của mình không còn chút sức lực nào, khiến hắn tức giận điên lên.
Mọi khí lực của hắn tập trung cả trêи tay, vậy mà giờ tay không còn chút lực nào, hơn nữa lại còn bị Chu Dương khóa chặt, tức là dù Thái Hùng có dồi dào sức lực đến đâu cũng chỉ vô ích.
Câu quát của Thái Hùng như sấm giữa trời quang, khiến bao người há hốc mồm vì kinh hãi.
———————-