Chương 674: Năm mươi triệu
Chu Dương khẽ lắc đầu, nhìn ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi của Lý Minh Phong.
Thực ra anh đã nghĩ rằng, tuy lần này anh cứu được Liễu Tuyết, nhưng cũng bởi vậy mà đã đắc tội với Lý Minh Phong và Thái Hùng.
Hai người này là hai nhân vật quan trọng thuộc đời thứ ba của Lý gia và Thái gia, là hai kẻ vô cùng nổi bật trong gia tộc, có thể dễ dàng huy động được lực lượng lớn trong gia tộc của họ.
Chu Dương cảm thấy bản thân anh vẫn tốt hơn Liễu Tuyết một chút, bởi vì Lý gia và Thái gia không dám trắng trợn gây khó dễ cho anh, càng huống hồ, bên cạnh anh còn có Ngưu Xuyên – một người không hề sợ bất cứ thứ gì.
Nhưng Liễu Tuyết lại không giống như vậy.
Từ đầu đến cuối, trong việc này, Liễu Tuyết vừa là người bị hại đầu tiên, cũng là người có gia thế yếu kém nhất.
Người như vậy, rất dễ trở thành đối tượng báo thù của Lý Minh Phong và Thái Hùng.
Thậm chí, có những kẻ vì để lấy lòng của hai người họ, sẽ chủ động đến gây phiền phức cho Liễu Tuyết.
Cho nên, cô đã không còn thích hợp để tiếp tục ở lại Đông Hải nữa, sự lựa chọn tốt nhất của cô chính là nắm bắt thời gian, đợi sau khi nhận được tiền bồi thường của Lý Minh Phong, nhanh chóng rời khỏi Đông Hải, trở về quê hương của mình, hoặc đi đến một thành phố khác, lại một lần nữa xây dựng một cuộc sống mới.
Dù sao, một khi Lý Minh Phong chấp nhận đưa tiền bồi thường thì chắc chắn đó không phải là một con số nhỏ, nó cũng đủ để Liễu Tuyết sinh sống ở một nơi khác.
“Tiền bồi thường sao, ra giá đi, anh muốn bao nhiêu, tôi lập tức đền bấy nhiêu.”
Vừa nghe thấy Chu Dương chỉ hỏi mình về việc bồi thường cho Liễu Tuyết, trong lòng Lý Minh Phong lập tức thở phào nhẹ nhõm, vẻ nghiêm trọng trêи mặt hắn cũng dần được buông xuống.
Nếu chỉ cần tiền, vậy thì dễ bàn bạc rồi, thứ mà Lý Minh Phong hắn và Lý gia không thiếu nhất chính là tiền.
Đối với một cô gái không quan trọng thì có thể đền bao nhiêu tiền chứ?
Một ít tiền này, thậm chí hắn không xem ra gì, có điều phí sinh hoạt tháng này coi như tiêu rồi.
“Cậu cảm thấy nên bồi thường bao nhiêu là được?”
Chu Dương suy nghĩ đưa mắt nhìn Lý Minh Phong, anh không lập tức nói ra con số cụ thể.
“Anh thấy một triệu nhân dân tệ đủ không? Dù sao thì cô gái xinh đẹp này cũng không chịu bao nhiêu tổn thương.”
Lý Minh Phong hơi do dự nói ra con số bồi thường mà hắn cho là hợp lý nhất.
Một triệu nhân dân tệ.
Con số này, đương nhiên không phải là lớn đối với Lý Minh Phong, thậm chí có lúc số tiền mà hắn dùng để tổ chức một buổi tiệc nhỏ cũng không chỉ dừng lại ở mức này.
Nhưng một triệu tệ này có lẽ là số tiền mà cả đời Liễu Tuyết cũng chưa từng nhìn thấy.
Về điểm này, Lý Minh Phong có thể nhìn ra từ quần áo trêи người cô.
Quần áo của Liễu Tuyết tuy cũng thuộc những hàng thời trang nổi tiếng, nhưng khi kết hợp chúng với nhau, e rằng cũng không quá mấy nghìn tệ, chỉ có thể xem là quần áo bình thường đối với hắn.
“Chỉ cần anh cam đoan bỏ qua chuyện này, sau này sẽ không truy cứu nữa, tôi lập tức bồi thường một triệu tệ cho cô ta!”
Vì để đề phòng trường hợp Chu Dương không đồng ý, Lý Minh Phong còn đảm bảo sẽ lập tức đưa tiền cho Liễu Tuyết.
“Ha ha, một triệu tệ, thật sự là nhiều quá đó.”
Chu Dương thản nhiên cười nói.
Lý Minh Phong còn thật sự cho rằng anh đã chấp nhận số tiền đền bù, nên vẻ căng thẳng trêи mặt hắn lập tức biến mất, thay vào đó là sự nhẹ nhõm thoải mái.
“Đồng ý là được rồi, vậy tôi…”
Hắn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị Chu Dương cắt ngang.
“Cậu đang bố thí cho ăn xin sao? Chẳng lẽ chúng tôi không có nổi một triệu tệ mà phải đến đây à?”
Lời Chu Dương nói như sét đánh ngang tai, mang một sức mạnh vô hình đánh về phía Lý Minh Phong.
Trong nháy mắt Lý Minh Phong lập tức sững sờ.
Bố thí cho ăn xin sao?
Một triệu tệ?
Có ai lại đem một triệu tệ cho ăn xin bao giờ?
Vào lúc này, đâu đó trong lòng Lý Minh Phong vẫn không hiểu được, đây là Chu Dương đang chê ít sao.
Hắn cố gắng kiềm chế bất mãn trong lòng, trêи mặt cố làm ra vẻ chuyện này cũng dễ thương lượng thôi.
“Vậy thì anh muốn bao nhiêu, Chu tiên sinh anh cứ đưa một con số cụ thể đi.”
Lý Minh Phong khẽ cắn răng, trao quyền quyết định cho Chu Dương.
Dù sao, với một người không mấy quan trọng còn có thể muốn bao nhiêu tiền bồi thường, cùng lắm là không quá năm triệu tệ, mà con số này cũng không là gì với hắn.
“Ha ha, cũng không nhiều lắm, tôi muốn năm mươi triệu tệ.”
Chu Dương phủi tay áo, bình thản nói.
Lời vừa nói ra khiến cho tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
Lý Minh Phong cũng không tránh khỏi cảm thấy bất ngờ, trêи mặt là vẻ sững sờ nói không nên lời, ngực hắn không ngừng phập phồng lên xuống.
Thái Hùng mở to mắt nhìn Chu Dương, trêи mặt hắn tràn đầy vẻ u ám.
Còn Trần Thế Hào nở nụ cười khó hiểu nhìn Chu Dương và Liễu Tuyết.
Liễu Tuyết ngạc nhiên nhìn anh, cô muốn nói gì đó nhưng trông thấy sự kiên định của anh, cô đành kìm lại lời muốn nói.
Những người đang đứng ở đại sảnh tầng một và tầng hai, lúc này căn bản vẫn không biết bọn họ đang bàn bạc việc gì, thậm chí có không ít người tự sờ tai mình, nghi ngờ lẽ nào tai họ có vấn đề gì sao.
Bọn họ quả thật không dám tin vào những gì bản thân vừa mới nghe được.
Năm mươi triệu tệ!
Tiền bồi thường!
Bởi vì Lý Minh Phong có hành vi quấy nhiễu với Liễu Tuyết, nên Chu Dương muốn hắn phải bồi thường cho cô năm mươi triệu tệ.
Đúng là Lý Minh Phong không thiếu tiền mà Lý gia lại càng không thiếu.
Nhưng năm mươi triệu tệ chứ không phải năm mươi nghìn tệ, năm trăm nghìn tệ hay năm triệu tệ.
Thậm chí, cho dù là năm triệu tệ thì hắn cũng chưa chắc có thể lập tức lấy ra để bồi thường cho Liễu Tuyết.
Con số chính xác là năm mươi triệu tệ, ngay cả phí sinh hoạt một năm của Lý Minh Phong cũng không nhiều như vậy.
Gom hết tài sản trong tay hắn hiện giờ, sợ rằng cũng không đủ.
Vào lúc này không chỉ Lý Minh Phong mà tất cả mọi người có mặt ở đây cũng đang thầm tính toán trong lòng.
Trong số những người này, kẻ có thể lập tức lấy ra năm mươi triệu tệ, mà không một cái nhíu mày, chắc hẳn cũng chỉ có mình Trần Thế Hào.
Còn những người khác, cho dù là Thái Hùng cũng không làm được.
“Thế nào? Năm mươi triệu tệ nhiều lắm sao, cậu không chấp nhận ư?”
Chu Dương cười như không cười nói, anh đương nhiên nhận ra được ánh mắt của những người khác đang nhìn mình.
Nhưng việc như vậy cũng không là gì với anh.
Hôm nay, năm mươi triệu này, Lý Minh Phong nhất định phải lấy ra bồi thường cho Liễu Tuyết.
Còn về việc hắn đi đâu làm gì để có được số tiền này, thì không phải là việc anh quan tâm.
Anh chỉ đưa ra yêu cầu, những thứ còn lại thuộc về trách nhiệm phải làm của Lý Minh Phong.
“Ha ha, không nhiều, không nhiều chút nào.”
Lúc này Lý Minh Phong còn có thể làm gì?
Chẳng lẽ hắn lại nói năm mươi triệu thật sự quá nhiều rồi, có thể giảm xuống một chút không?
Lý Minh Phong không thể nói như vậy bởi hắn không những không có mặt mũi để nói ra, mà càng là không có can đảm lên tiếng.
Từ đầu đến cuối, hắn cảm thấy như có một áp lực vô hình bao trùm lấy hắn, giống như chỉ cần hắn có hành động nào khác thường, thì kẻ vẫn luôn gây áp lực cho hắn sẽ lập tức ra tay.
“Cho cậu một tiếng đồng hồ, tôi muốn nhìn thấy năm mươi triệu tệ, nếu thiếu một xu thì cậu đừng hòng rời khỏi đây.”
“Được rồi, gọi điện đi.”
Chu Dương nói xong, cũng không tiếp tục để ý đến phản ứng của Lý Minh Phong, mà quay đầu nhìn Liễu Tuyết.
“Chu tiên sinh, tôi, thực ra không cần phải làm như vậy, vô cùng cảm ơn anh…”
Vào lúc này, Liễu Tuyết ngạc nhiên đến mức nói cũng không rõ ràng, ấp a ấp úng.
Tâm trạng của cô bây giờ chính là hồi hộp thấp thỏm.
Liễu Tuyết càng không ngờ, Chu Dương vì cô mà đòi tiền bồi thường từ chỗ của Lý Minh Phong.
Không phải là năm mươi nghìn tệ mà là năm mươi triệu tệ.
Cả đời cô cũng chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy.
Lúc này, cô hơi hoảng hốt lo sợ, không biết nên làm thế nào mới tốt.
———————-