Chương 704: Phản bội
“Hứa Du, anh muốn làm gì? Lẽ nào chúng ta đàm phán không thành, anh liền muốn cưỡng ép?”
Trần Tam cố nén cơn giận trong lòng, lạnh lùng nói.
Trước mắt mặc dù số người bên này của bọn họ nhiều hơn bên phía Hứa Du, hơn nữa còn có sự tồn tại của Trần Xung.
Nhưng Trần Tam biết, nếu Hứa Du đã dám theo dõi mình, vậy hắn nhất định có sức mạnh.
Trong tình huống, Trần Tam không biết tình hình nội bộ của đối phương, đương nhiên không ra tay sẽ tốt hơn.
Trước mắt, lý do duy nhất có thể khiến Hứa Du theo dõi mình, cũng chỉ có việc đàm phán thất bại trước đây.
Trần Tam dứt lời, những người khác cũng lần lượt phản ứng.
“Không ngờ bọn họ vô liêm sỉ như vậy, đàm phán không thành lại muốn ra tay.”
“Đúng vậy, Tam gia, anh nói đi, chúng ta nhất định chiến đấu với bọn họ đến cùng.”
“Đúng đó, Tam gia, cái mạng này của tôi lúc đầu là do anh cứu về, hôm nay chỉ cần một câu của anh, tôi sẽ chiến đấu với họ.”
“Mọi người cùng nhau bảo vệ Tam gia, không để bọn chúng đạt được âm mưu.”
…
Ngay lập tức có không ít người lần lượt hô lên, dáng vẻ hai bên quyết tâm cá chết lưới rách.
Nghe thấy những lời này, sức mạnh của Trần Tam cũng tăng lên một chút.
Mặc dù trong lòng hắn cũng nghi ngờ, mình bên này có gần hai mươi người, tại sao mình vừa nãy giống như chỉ nghe được bảy tám người nói chuyện, nhưng trước mắt lúc này không có nhiều thời gian để suy nghĩ những chuyện này.
“Anh Tam, đợi lát nữa nếu thật sự ra tay, em sẽ bảo vệ đưa anh rời khỏi đây, chỉ cần ra khỏi đây, bọn họ sẽ không dám làm gì anh nữa.”
A Lực bảo vệ bên cạnh Trần Tam, nhỏ giọng nói.
Bây giờ trong lòng hắn cũng hơi hoảng loạn, hắn không giống với Trần Tam.
Trần Tam từ trước tới nay, đã quen có uy phong ở quận Phổ Đà này rồi, đương nhiên cũng quen với việc đứng ở vị trí trêи cao, không nhạy cảm với những mối nguy hiểm.
Nhưng A Lực thì khác, bản thân hắn không có bản lĩnh lớn gì, nhưng lại bản tính rất cẩn thận.
Giờ phút này, hiển nhiên A Lực cảm nhận được bầu không khí giữa hai bên có chút khác thường.
Trước tiên, đối phương rất vênh váo hung hăng, giống như một lưỡi đao sắc bén, lúc nào cũng có thể chém thẳng vào bọn họ.
Còn những người bên phía Trần Tam, mặc dù vừa nãy hô khẩu hiệu vang dội, nhưng A Lực lại không cảm nhận được bất kỳ ý chí chiến đấu nào trêи người bọn họ.
Ngược lại, A Lực nhìn thấy được sự khϊế͙p͙ sợ và chùn bước từ trêи gương mặt những người này.
Chỉ dựa vào điểm này, hai bên một khi đánh nhau, vậy ai thắng ai bại sẽ nhanh chóng được phân ra rõ ràng.
Càng không cần nói, A Lực nhìn mười một người của đối phương, nét mặt vô cùng nghiêm trọng.
Hắn có thể cảm nhận được, mười một người của đối phương dường như mỗi người đều mạnh hơn cả Trần Xung.
Thậm chí, tên Hứa Du dẫn đầu càng khiến A Lực cảm thấy khϊế͙p͙ sợ.
Hứa Du chỉ đứng đó đã khiến cho A Lực cảm thấy bị uy hϊế͙p͙.
Vì thế, trong lòng A Lực đã có suy nghĩ, trước tiên sẽ bảo vệ an toàn cho Trần Tam.
“Không cần đâu, tôi không sao, chúng ta có nhiều anh em như vậy, huống hồ còn có Trần Xung ở đây, còn sợ mười một người của bọn chúng sao?”
Trần Tam căn bản không quan tâm đến lời khuyên của A Lực, tùy ý xua tay, bình tĩnh nói.
Thật ra trong lòng Trần Tam khá hoảng sợ, cũng muốn làm theo lời khuyên của A Lực, một khi hai bên đánh nhau, hắn sẽ mau chóng nắm bắt cơ hội sơ hở rời đi.
Nhưng Trần Tam biết, bây giờ là thời khắc mấu chốt, nếu bản thân để lộ một chút hèn nhát, vậy mình sẽ lập tức không đánh mà bại, hạ thấp tinh thần của các anh em.
Huống hồ trong lòng Trần Tam vẫn là có lòng tin với Trần Xung, hắn muốn xem thử Trần Xung sẽ ứng phó thế nào.
“Anh Tam, A Lực nói đúng, đối mặt với những người này, rất mạnh, tôi e là không phải đối thủ.”
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Trần Tam, Trần Xung nhỏ giọng lên tiếng, nhanh chóng thu về tư thế phòng ngự.
Âm thanh của Trần Xung rất nhỏ, hắn lo lắng bị những người khác nghe thấy, họ sẽ bị dọa chạy mất dép.
Hai hàng lông mày của Trần Xung dường như đã dính thành một đường.
Hắn nhìn đám người Hứa Du trước mặt, cố gắng đè nén nổi sợ trong lòng.
So với A Lực, Trần Xung càng có thể cảm nhận được sức mạnh của đối phương.
Mười người khác thì tạm ổn, mặc dù khiến Trần Xung cảm nhận được áp lực nhỏ, nhưng Trần Xung tự nghĩ vẫn có thể tạm ứng phó được.
Nhưng duy nhất một tên Hứa Du kia, khiến cho Trần Xung nhìn không ra thực lực nông sâu thế nào, trong lòng thầm kiêng dè.
Nghe thấy Trần Xung nói như vậy, Trần Tam lập tức trở nên căng thẳng, sự bình tĩnh vừa nãy dường như đã tan biến trong chớp mắt.
Mọi người cũng nhìn thấy rõ tâm trạng của Trần Tam đang thay đổi.
Dường như chính vào lúc trong lòng Trần Tam kinh hãi, đàn em phía sau hắn, từng người một cũng bắt đầu lùi về sau.
Bọn họ cách xa Trần Xung một khoảng, không nghe thấy lời hắn nói vừa nãy.
Nhưng nhìn từ sự hoang mang thoáng hiện ra rồi biến mất trêи gương mặt của Trần Tam, bọn họ đoán lời của Trần Xung vừa nói e rằng không phải lời gì tốt.
“Hứa Du, rốt cuộc anh muốn làm gì? Một lần đàm phán thất bại, chúng ta còn có lần sau, lẽ nào anh thật sự muốn ra tay ở đây, anh không sợ tôi không đàm phán với anh, nói ra mục đích thật sự của anh với người của công ty Danh Dương sao?”
Trần Tam cắn răng, hắn cảm thấy có lẽ còn có thể phản kháng lần cuối.
“Đàm phán lần sau? Nói mục đích thật sự của tôi với người của công ty Danh Dương?”
Hứa Du bật cười, trêи gương mặt mang theo sự chế giễu hời hợt.
Hắn nhìn thẳng về phía Trần Tam, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Tôi nói thật với anh vậy, không còn đàm phán lần sau nữa, như vậy đương nhiên anh cũng không thể nói với người của công ty Danh Dương về mục đích thật sự của tôi.”
Hứa Du nói xong, tay phải nhẹ nhàng giơ lên, vẫy về phía Trần Tam.
Lập tức, mười người phía sau Hứa Du lần lượt xông đến, tốc độ cực nhanh, giống như trong chớp mắt đã đến trước mặt Trần Xung.
Bên phía Trần Tam, người của đối phương xông qua trong chớp mắt, có mấy tên đàn em bỏ chạy thoát khỏi đó.
Trần Tam không ngờ, Hứa Du lại không nói nhiều lời thẳng thắn muốn ra tay như vậy.
Thậm chí, từ trong lời nói vừa nãy của Hứa Du, Trần Tam có thể nghe được một chút tin tức khác.
Hứa Du muốn giết người diệt khẩu!
“Trần Xung, ngăn chúng lại!”
Trong lòng Trần Tam lúc này đã hoảng sợ đến cực điểm.
Hắn hoàn toàn không ngờ rằng, Hứa Du lại nghĩ cách giết mình.
Lẽ nào hắn không sợ chuyện bị bại lộ sao?
“A Lực, chúng ta mau đi thôi.”
Nhìn thấy Trần Xung ngăn cản những người kia, Trần Tam cũng không kịp quan tâm nhiều như vậy, hắn trực tiếp xoay người bỏ chạy.
Nhưng trong khoảnh khắc Trần Tam xoay người, hắn lại cảm nhận được mình giống như bị ai đó lôi kéo, toàn thân không đứng vững, lảo đảo về phía trước, ngã nhào trêи mặt đất.
“Cậu!”
Trần Tam giận càng thêm giận, tay phải run rẩy chỉ về về phía A Lực.
Vừa nãy, khi Trần Tam xoay người, chuẩn bị bỏ chạy, A Lực lại ở bên cạnh kéo hắn lại, khiến hắn ngã nhào ra đất.
Lúc này, A Lực đâu còn dáng vẻ lo lắng cho Trần Tam như vừa nãy, trêи gương mặt lộ rõ ý châm chọc giễu cợt.
“Không ngờ cậu lại phản bội tôi!”
Lúc này Trần Tam sao có thể không hiểu rõ chứ.
Không ngờ A Lực đã lựa chọn phản bội hắn.