Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chàng Rể Đại Gia - Chu Dương



Chương 708: Bàn bạc!

Vấn đề lớn này nghiêm trọng đến mức Chu Dương và Thẩm Bích Quân không có cách giải quyết nào, buộc phải thông báo đến lãnh đạo để mọi người cùng hợp sức bàn mưu.

Nghĩ đến đây, Diệp Sở Thiến cũng trở nên tập trung hơn, không nói gì thêm.

Cả phòng họp bỗng trở nên yên lặng, bầu không khí càng thêm nặng nề.

Những vị lãnh đạo tới đây, nhìn nhau một cái, không ai biết tại sao Thẩm Bích Quân lại đột ngột gọi bọn họ tới công ty.

Hơn nữa, một lúc lại gọi nhiều người như này.

Có người cố ý đếm thử thì thấy số lượng lãnh đạo trong phòng họp chiếm đến tận bảy mươi phần trăm số lãnh đạo tại công ty.

Việc này chưa từng xảy ra trước đây.

Nhất là Bích Quân trước đó đích thân gọi điện thoại thông báo cho bọn họ, giọng điệu cô vô cùng nghiêm túc, nên ai cũng ý thức được có chuyện gì đó đang xảy ra.

Bầu không khí trong phòng làm việc cực kì căng thẳng, không ai dám mở miệng nói trước.

“Thẩm tổng, xảy ra chuyện gì sao?”

Tổng giám đốc bộ phận thương mại Từ Phàm thận trọng lên tiếng.

Vụ việc phó tổng Cố Minh lúc trước, dù Chu Dương không bàn tán gì trong công ty, nhưng Từ Phàm – cấp trêи của Cố Minh, vẫn biết được nội tình.

Đợt trước Cố Minh đến nhà Từ Phàm, muốn nhờ hắn nói đỡ vài lời trước mặt Chu Dương và Thẩm Bích Quân.

Cũng chính khi đó, Từ Phàm mới biết Cố Minh đắc tội với Chu Dương.

Phải biết là chức vụ của Chu Dương trong nội bộ Danh Dương không thua kém gì Thẩm Bích Quân.

Đắc tội với Chu Dương, chính là đắc tội với Thẩm Bích Quân.

Đắc tội với hai cổ đông lớn nhất nhì công ty, nên Từ Phàm không dám nhận lời giúp đỡ Cố Minh.

Mà hôm nay lúc Thẩm Bích Quân gọi điện thoại tới, hắn đã đứng ngồi không yên rồi.

Hắn tưởng Thẩm Bích Quân muốn truy cứu trách nhiệm của hắn – tổng giám đốc bộ phận Thương mại về vụ của Cố Minh.

Nhưng trong điện thoại cô không nói gì nhiều, chỉ bảo hắn trong một tiếng phải có mặt ở công ty.

Từ Phàm ôm nỗi thấp thỏm nhanh chóng tới công ty.

Khi hắn thấy không ít các quản lý cấp cao trong công ty cùng lúc tới, tim hắn treo ngược lên tận cổ họng.

Các lãnh đạo đều đến đây, chẳng lẽ là để mở cuộc họp khiến trách hắn.

Tinh thần hắn vô cùng thấp thỏm. Lúc này thấy không ai lên tiếng thì hắn đánh cược may rủi, chủ động đứng dậy đặt câu hỏi đầu tiên.

Thời gian dài như vậy, Từ Phàm cũng nghĩ ra được lí do biện hộ.

Nếu Thẩm Bích Quân muốn chất vấn hắn chuyện liên quan đến Cố Minh, Từ Phàm sẽ nói là do Cố Minh lợi dụng chức quyền, lấy việc công làm chuyện tư, còn hắn không biết gì.

Còn nếu cô không hỏi hắn chuyện đó, hắn sẽ vui vẻ, không tự mình mang chuyện ra bàn.

Lúc Từ Phàm nói, ánh nhìn của các lãnh đạo khác đều đổ dồn về phía Thẩm Bích Quân.

Đột nhiên bầu không khí trở nên nặng nề hơn.

Cứ như bão tố sắp ập đến vậy, khiến người ta không thở nổi.

“Ừ, gọi mọi người tới đây, đúng là vì xảy ra một số chuyện, phải để mọi người cùng bàn bạc mới giải quyết được.”

Thẩm Bích Quân gật đầu, trầm giọng nói.

Lời vừa dứt, khuôn mặt ai cũng cứng đờ lại.

Nhất là Từ Phàm, chấn động mạnh đến mức trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt cả lại.

Hắn nhìn Thẩm Bích Quân, môi mấp máy muốn chủ động đổ dồn trách nhiệm lên Cố Minh trước khi cô trách móc hắn.

Nhưng cuối cùng Từ Phàm lại không dám mở miệng.

Thẩm Bích Quân nhìn mọi người một lượt, thu gọn biểu cảm bọn họ vào tầm mắt.

Cô khẽ gật đầu, khá hài lòng với phản ứng của mọi người.

Nhưng thái độ của Từ Phàm ngồi một bên lại hơi kϊƈɦ động quá, khiến cô không khỏi để ý.

Ánh mắt cô làm Từ Phàm thiếu chút nữa là ngã quỵ xuống đất.

Là tổng giám đốc bộ phận thương mại, đến cấp dưới của hắn còn trục lợi được mấy triệu từ Trương Dũng, nói gì đến người đứng đầu như hắn.

Nhiều năm như thế hắn cũng tham nhũng được không ít tiền.

Nên nếu hành động của hắn bị Thẩm Bích Quân biết được, kết cục chắc chắn không tốt chút nào.

Mà bây giờ trong bao lãnh đạo, cô lại nhìn hắn chằm chằm.

Đây là ý gì?

Đây là tín hiệu gì?

“Không được, nếu nhất quyết không nhận, công ty sẽ điều tra ra, chi bằng tự thừa nhận tội lỗi, như vậy công ty sẽ nhìn vào sự chăm chỉ mà chừa cho mình đường lui, không truy cứu trách nhiệm của mình nữa.”

Trong lòng quyết định như vậy, hai chân Từ Phàm run rẩy định đứng dậy thú nhận hành vi tham nhũng của hắn.

Nhưng hắn còn chưa kịp đứng, Thẩm Bích Quân đã nói tiếp.

“Có thể vài người đã biết tin, trong chín cửa hàng bố trí tại quận Phổ Đà của công ty chúng ta, đến nay bị một thế lực không rõ nào đó thu mua tám cửa hàng. Bây giờ chúng ta chỉ còn một cửa hàng đang cố gắng duy trì tại quận Phổ Đà.”

Thẩm Bích Quân trầm giọng đi vào vấn đề.

“Hơn nữa, cửa hàng duy nhất này, bao giờ bị đối phương cướp đi, chúng ta cũng không biết.”

Giọng cô thấp dần xuống, phòng họp nhất thời trở nên ồn ào.

Việc bố trí chín cửa hàng ở quận Phổ Đà của công ty Danh Dương có ý nghĩa cực kì quan trọng.

Chín cửa hàng kinh doanh kia, thể hiện cho việc công ty Danh Dương có thể từ Đông Hải mở rộng ra toàn quốc, rồi đến thị trường thế giới.

Vậy mà bây giờ không rõ tại sao có kẻ âm thầm cướp tám cửa hàng, giờ chỉ còn lại duy nhất một cửa hàng.

Hơn nữa kẻ thù thích rình rập trong bóng tối, cửa hàng còn sót lại kia rồi cũng sẽ bị cướp nốt đi.

Như vậy toàn bộ bố trí của công ty Danh Dương ở quận Phổ Đà, thất bại chỉ trong gang tấc.

Chẳng khác gì đánh một đòn vào việc mở rộng thị trường ra toàn quốc, ra thế giới của công ty.

“Điều này sao có thể, tôi trước giờ chưa từng nghe qua?”

“Đúng vậy, Thẩm tổng, tin này có đáng tin không vậy?”

“Các vị, thật ra trước đây tôi cũng nhận được vài thông tin, nhưng chưa dám xác nhận. Bây giờ Thẩm tổng nói ra rồi, thì nhất định là thật, hơn nữa, tình hình đang nguy cấp lắm rồi.”

“Từ Phàm, anh là tổng giám đốc bộ phận thương mại, chuyện này do anh quản lý, anh có tin tức gì không?”



Đông đảo các lãnh đạo bàn tán sôi nổi, cùng chau mày suy nghĩ.

Tin tức Thẩm Bích Quân nói ra quá đột ngột khiến bọn họ không kịp phản ứng gì.

Vài người trước đó cũng nghe được vài thông tin, trong lòng có thể có sự chuẩn bị trước, vậy mà giờ nghe sự xác nhận của cô, tâm trí vẫn vô cùng chấn động.

Chuyện về cửa hàng kinh doanh, trách nhiệm thuộc về bộ phận thương mại.

Ánh mắt của một lãnh đạo nhìn về phía Từ Phàm, sau đó những người khác cũng liên tiếp đổ dồn sự chú ý lên hắn.

———————-
Nhấn Mở Bình Luận