Chương 718: Lại là tông sư võ giả!
Câu hỏi của Chu Dương cũng không phải hỏi vu vơ.
Đầu tiên, Hổ Gia có địa vị không hề tầm thường ở Đông Hải, cũng thuộc hàng đại ca ngầm, cùng đẳng cấp với Trần Thế Hào.
Nếu không phải vì nội tình chưa rõ ràng, một mình Hổ Gia đã có thể thành lập được một thế lực gia tộc ngang với gia tộc hạng nhất, hoặc chí ít cũng bằng gia tộc hạng hai.
Thế nên thế lực của Hổ Gia trải rộng khắp Đông Hải, đàn em, thuộc hạ nhiều không đếm xuể.
Chỉ cần mấy người Hứa Du đó sinh sống ở vùng biên giới Đông Hải, thì nhất định không thoát khỏi tầm mắt của Hổ Gia.
Thứ hai, thời gian Hổ Gia và Chu Dương nói chuyện với nhau khá lâu, thậm chí ông đồng ý ngay lời đề nghị của Chu Dương, với lời hứa đảm bảo.
Nhưng từ đầu tới cuối, Hổ Gia không đề cập đối phương là ai, cũng không hỏi thêm Chu Dương thông tin gì, chỉ đưa ra lời cam kết với anh.
Như vậy là đủ để biết, Hổ Gia ít nhất cũng nắm được thông tin cơ bản về mấy người Hứa Du đó.
Hổ Gia cho rằng ông có thể giúp Chu Dương ứng phó những người đó, nên ông mới thẳng thắn dứt khoát nhận lời như vậy.
Mặt khác, nếu mọi thông tin về đối phương vẫn mờ mịt không rõ, Hổ Gia cũng không rõ lai lịch đối phương như nào, thì ông sẽ không đồng ý như thế.
Hoặc chí ít Hổ Gia cũng nên hỏi qua về thông tin cơ bản của đối phương, để biết rõ hơn mới phải.
Nhưng ông lại không hỏi, tức là, Hổ Gia biết những người này.
Chu Dương nhìn Hổ Gia, ánh mắt sáng ngời, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Còn Hổ Gia thì im lặng không nói lời nào.
Hồi lâu, ông mới nghiêm túc nhìn về phía Chu Dương.
“Thực ra, tôi định không nói điều này với cậu đâu, tôi nghĩ cậu thấy khó thì hãy lui. Và cũng chính vì điều này nên tôi mới nhận lời giúp cậu. Chúng ta hợp tác với nhau, có nhiều người như vậy mà chẳng làm gì được đối phương, giờ chắc cũng nên từ bỏ nhỉ.”
Giọng Hổ Gia khàn khàn.
Chu Dương có thể nhận ra ông đang khá áp lực về mặt tâm lý. Nhưng khi Hổ Gia nói xong, ánh mắt Chu Dương căng thẳng hơn, trong lòng cũng lập tức cảnh giác.
Thấy khó hãy lui.
Chu Dương hiểu, Hổ Gia không nói để đối phương lui, mà nói bảo anh lui.
Chu Dương im lặng nghe Hổ Gia nói tiếp.
“Tôi biết vài tin chính xác. Tôi không muốn nói, nhưng nếu cậu hỏi thì tôi cũng không có lí do gì để giấu. Nhưng có điểm này, tôi nhất định phải rõ ràng với cậu. Nếu chuyện không thành, thì hãy chấp nhận buông bỏ vài thứ để giữ lại thứ quan trọng nhất.”
Hồ Gia cực kì nghiêm túc nói.
…
Gần nửa tiếng Hổ Gia mới nói hết thông tin.
Chu Dương càng nghe, trong lòng càng khϊế͙p͙ sợ.
Anh trừng to mắt nhìn Hổ Gia, sau đó liếc nhìn Ngưu Xuyên, trong lòng không tài nào bình tĩnh được.
Gia tộc ẩn dật?
Đó là gì vậy?
Nó tồn tại thật sao?
Ban đầu Chu Dương còn tưởng mấy người Hứa Du đó là người của gia tộc lớn, không ở Đông Hải thì cũng ở những chỗ khác, thậm chí có thể là ở thủ đô.
Nhưng vừa rồi Hổ Gia nghiêm nghị nói như vậy, nên anh thu nhỏ phạm vi mục tiêu trong thủ đô.
Dù sao thì khắp cả nước, gia tộc có thế lực mạnh nhất, đều trong thủ đô cả.
Người khiến Hổ Gia cảm thấy áp lực, nhắc Chu Dương thấy khó hãy lui, chỉ có thể đến từ đó.
Nhưng Chu Dương không ngờ, Hổ gia lại nói, mấy người Hứa Du kia lại là gia tộc ẩn dật đến từ Đông Hải.
Gia tộc ẩn dật mạnh hơn gia tộc hạng nhất đến mấy lần.
Tô gia, Tôn gia, Đinh gia là gia tộc hạng nhất, ở Đông Hải có thể hô mưa gọi gió, muốn làm gì thì làm, không ai ngăn cản được.
Nhưng trước mặt gia tộc ẩn dật, một gia tộc hạng nhất như Tô gia chẳng là cái gì cả.
Thậm chí gia tộc ẩn dật muốn tiêu diệt gia tộc hạng nhất cũng là chuyện vô cùng dễ.
Người Nạp Tây như Hứa Du, lại đến từ Hứa gia, một gia tộc ẩn dật, .
…
Yên lặng.
Cực kì yên lặng.
Trong phòng, Hổ Gia, Chu Dương, Ngưu Xuyên đều trầm tư suy nghĩ.
Chuyện lần này đến Ngưu Xuyên còn thấy khó giải quyết.
Bình thường trong gia tộc hạng nhất hầu hết đều có tông sư võ giả bảo vệ, nếu không địa vị của gia tộc đó khó mà vững chắc được.
Trong khi gia tộc ẩn dật còn mạnh hơn, tiêu diệt gia tộc hạng nhất dễ như trở bàn tay.
Một gia tộc như vậy, chắc chắn không thể có chỉ một tông sư võ giả, thậm chí còn có tông sư võ giả siêu việt.
Ngưu Xuyên nghĩ thông suốt vấn đề, thấy chân tay hơi luống cuống.
Cậu ấy là tông sư võ giả, đúng, nhưng dù sao cũng chỉ có một mình.
Đối phương chỉ cần phái một tông sư võ giả khác là kìm hãm cậu được rồi.
Còn những người khác trong thời gian đó hoàn toàn có thể hạ gục được Chu Dương, uy hϊế͙p͙ Ngưu Xuyên dừng tay.
“Chu Dương, bây giờ cậu thấy, tôi không chủ động nói cho cậu chuyện này, vậy là tốt hay xấu?”
“Hơn nữa, dù tôi không rõ nguyên nhân Hứa Du ra tay với chín cửa hàng kinh doanh của công ty Danh Dương, nhưng chỉ cần không vi phạm nguyên tắc công ty, thì có lúc ta vẫn nên thỏa hiệp.”
Hồ Gia thành tâm nói, ánh mắt tập trung, song đáy mắt lại thoáng hiện vẻ đau lòng.
Nhưng ông giấu rất kĩ vẻ đau lòng đó, nên không bị Chu Dương và Ngưu Xuyên phát hiện.
“Đương nhiên nếu cậu muốn chạm mặt đối phương, tôi sẽ bảo Tiểu Đao đi giúp cậu, thậm chí tôi cũng để A Bào đi cùng, có cậu ta cậu sẽ an toàn hơn.”
Hổ Gia nghiêm nghị nói.
Chu Dương kinh ngạc nhìn ông, không hiểu ý ông là gì.
Tiểu Đao rất giỏi, nhưng Hổ Gia không nói chuyến đi sẽ an toàn, nhưng khi có thêm Bào Ca, ông mới nói vậy.
Chẳng lẽ Bào Ca còn giỏi hơn cả Tiểu Đao?
Nhưng theo lời Ngưu Xuyên, thực lực Tiểu Đao vô cùng mạnh, từng cận chiến với tông sư võ giả, thực lực gần tới cảnh giới tông sư võ giả.
Loại thực lực này Chu Dương đã được tự trải nghiệm rồi.
Lúc trước ở câu lạc bộ Silver Lake, giao chiến với Thái Hùng – người có thực lực cận kề tông sư võ giả, Chu Dương không đủ tầm là đối thủ của hắn.
Nhưng bây giờ, nghe Hổ Gia nói giống như Bào Ca còn lợi hại hơn thế.
Chẳng lẽ là tông sư võ giả?
Chu Dương nhìn Hổ Gia, ánh mắt nửa tin nửa ngờ.
Hổ Gia dường như biết anh nghĩ gì nên ông thản nhiên gật đầu một cái.
“Không sai, đúng như cậu nghĩ, A Bào là tông sư võ giả, trước kia A Bào…”
Hổ Gia hào phóng khen ngợi cảnh giới thực lực của Bào Ca, nhưng ông nói còn chưa nói hết câu đã im bặt, thậm chí nét mặt có chút kì lạ, như thể chuyện Bào Ca trước đây rất đau khổ.
“Được rồi, không nói nhiều nữa, tôi chỉ có thể cho cậu biết tới vậy thôi, những thứ khác tôi không muốn nhiều lời, chỉ là tiện nói một câu với cậu, hi vọng vẫn còn đó, rừng xanh không sợ thiếu củi đốt.”
Hổ Gia khẽ cười nói, cảm giác mọi buồn khổ vừa nãy nháy mắt đã tan thành mây khói.