Chương 719: Tòa nhà Hằng Phong!
Chẳng mấy chốc Bào Ca đã đưa Tiểu Đao tới, thấy Chu Dương vẫn ở đây thì hơi bất ngờ.
“Hổ Gia, ông tìm tôi?”
Bào Ca gật đầu với Chu Dương, sau đó nhìn Hổ gia khẽ hỏi.
Anh ta vừa nhận được thông báo của Hổ Gia, bảo anh ta đưa Tiểu Đao tới.
Dù không biết Hổ Gia tìm mình có chuyện gì, nhưng bây giờ thấy Chu Dương ở đây nên anh cũng phán đoán được ít.
Nhất là trước đây Bào Ca tiếp xúc với Chu Dương khá nhiều, nên anh cũng hiểu qua về năng lực của Chu Dương.
“Ừ, tìm cậu tới là muốn cậu đi giúp người anh em Chu Dương đây mấy chuyện, cụ thể thế nào cậu nghe Chu Dương sắp xếp, Tiểu Đao cũng đi cùng.”
Hổ Gia xua tay, trầm giọng nói.
“Vâng.”
Bào Ca không hỏi đã xảy ra chuyện gì, mà đồng ý luôn.
“Chu tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Bào Ca nhìn Chu Dương, hai người họ bắt tay nhau thật chặt.
“Đúng vậy, tôi cũng không ngờ Bào Ca là một tông sư võ giả.”
Chu Dương cười, không có ý định giấu giếm, nói lại một lần với Bào Ca tất cả chuyện Hổ Gia vừa kể khi nãy.
Nếu Chu Dương không biết lai lịch của Hứa Du bọn họ, thì ít ra anh còn chút tự tin.
Nhưng giờ Hổ Gia nói hết cho anh rồi, nên lúc này nếu tự tin thái quá không giải thích rõ ràng mọi chuyện, thì đó là kiêu ngạo.
Mà người kiêu ngạo thường phải trả giá đắt.
Chu Dương biết tính nghiêm trọng của vấn đề, đối phương xuất thân từ gia tộc ẩn dật, thủ đoạn nhất định rất nhiều, thực lực cũng cao thâm khó lường.
Nên cái giá đắt nhất, e là mạng người.
Chu Dương không hề coi nhẹ tính mạng, nên anh rất cẩn trọng.
Đợi Chu Dương nói xong, Bào Ca im lặng suy nghĩ chốc lát.
“Yên tâm, Hổ Gia đã phân phó, tôi nhất định sẽ bảo vệ Chu tiên sinh an toàn.”
Bào Ca cười, như thể không bận tâm những gì Chu Dương vừa nói.
Chu Dương im lặng, sau khi biết Bào Ca cũng là một tông sư võ giả, nên anh thấy Bào Ca như vậy không có gì lạ.
Nếu tông sư võ giả đến tự tin còn không có, thì tông sư võ giả này yếu đuối quá rồi.
“Tốt rồi, mọi chuyện đã sắp xếp xong, hiếm khi Chu Dương mới tới khách sạn Huy Hoàng của tôi, hôm nay bất luận như nào cũng phải để ông anh đây mở tiệc tiếp đãi, chúc cậu đắc thắng.”
Hồ Gia cười lớn, kéo Chu Dương về phòng yến tiệc.
…
Sau khi cơm nước no nê, Chu Dương và Ngưu Xuyên rời khỏi khách sạn Huy Hoàng.
Bào Ca và Tiểu Đao với mấy chục anh em khác như Hổ Gia đã hứa đều đợi Chu Dương sắp xếp.
Trong hai ngày Chu Dương không thể không làm gì.
Ít nhất anh cần thực hiện vài bố trí cần thiết.
Một ngày trước giao thừa.
Chu Dương trực tiếp bố trí cho Bào Ca và Tiểu Đao đưa người phòng thủ ở quận Phổ Đà.
Mục tiêu chủ yếu của bọn họ là cửa hàng kinh doanh còn sót lại kia.
Về tình hình và tin tức của cửa hàng cuối cùng đó, Chu Dương từ công ty cũng điều tra liên tục.
Cửa hàng này, do ông chủ họ Nhậm, tên Nhậm Phong đảm nhiệm, đây cũng là nhân vật máu mặt.
Dựa theo thông tin công ty bên kia cung cấp, rồi so sánh với tin tức Bào Ca cập nhật.
Lúc Nhậm Phong còn trẻ, là một tên côn đồ ở Đông Hải, năng lực tài giỏi, dám liều dám đánh, nên danh tiếng và địa vị ở Đông Hải ngày càng cao.
Sau đó vì vài nguyên nhân nên Nhậm Phong lui về ở ẩn, định cư tại quận Phổ Đà.
Mà hắn cũng nhờ có số tiền tích góp được lúc còn trẻ, nên mua được nhiều sản nghiệp.
Hay nói cách khác, người ở quận Phổ Đà có tòa nhà cao tầng đồ sộ để buôn bán chưa có nhiều.
Nhưng Nhậm Phong có một tòa.
Tòa nhà Hằng Phong.
Nằm ở phía đông của quận Phổ Đà ở thành phố Đông Hải, chỉ cách biển vài kilomet, có vị trí đắc địa và tiếp giáp với khu thương mại.
Đó là tòa nhà Nhậm Phong sở hữu.
Nhóm Chu Dương đến quảng trường Hằng Phong trước tòa cao ốc, nhìn tòa nhà cao vút, khẽ thở dài trong lòng.
Một kiệt tác.
Chu Dương xúc động cảm thán.
Tòa nhà Hằng Phong có đến tám mươi tám tầng, cao hai trăm tám mươi sáu mét, là kiến trúc cao thứ năm tại thành phố Đông Hải.
Để xây một tòa nhà như vậy, lượng vốn cần thiết không phải mấy trăm triệu hay vài tỉ là có thể giải quyết.
Căn cứ một vài tư liệu, chi phí xây dựng toà nhà Hằng Phong lên tới bốn chục tỉ, bằng mấy lần công ty Danh Dương.
Còn Nhậm Phong, là người góp vốn nhiều nhất cho tòa cao ốc này.
“Đó chính là cửa hàng kinh doanh cuối cùng.”
Chu Dương chỉ vào một cửa hàng nằm ở tầng một tòa nhà.
Diện tích tòa nhà rất lớn, khoảng năm trăm mét vuông, là cửa hàng kinh doanh lớn nhất của công ty Danh Dương ở Đông Hải.
Chu Dương không biết sao lúc đầu Nhậm Phong lại muốn đặt cửa hàng kinh doanh lớn tại vị trí tốt như vậy, lại còn muốn hợp tác với công ty Danh Dương.
Nhưng Thẩm Bích Quân không nói thì anh không hỏi nhiều. Chỉ cần không có bất lợi nào, có thể tăng lợi nhuận và quảng bá công ty như thế, khéo anh cầu còn không được.
“Không sai, đó là cửa hàng kinh doanh cuối cùng. Anh Dương, phía Trần tổng báo tin, nhóm Hứa Du từng tiếp xúc với Nhậm Phong, nhưng có vẻ đã bị Nhậm Phong từ chối.”
Ngưu Xuyên dõng dạc nói, thành thật khai báo tình hình của cửa hàng còn sót lại này.
Không chỉ để Chu Dương biết, mà còn để Bào Ca bọn họ cùng biết.
“Cũng có lý. Nếu Nhậm Phong sở hữu một tòa nhà như vậy, lại còn đích thân mở cửa hàng lớn để buôn bán, thì làm sao ông ta đồng ý với cái giá Hứa Du đưa ra được.”
Chu Dương gật đầu nhìn ngó xung quanh, sau đó đi về hướng tòa nhà Hằng Phong.
Nếu đã bố trí như vậy thì cứ theo đó mà làm.
Chu Dương không biết, nhóm Hứa Du khi nào sẽ gặp lại Nhậm Phong, hoặc khi nào lại cố chấp dùng thủ đoạn. Nhưng anh biết nếu Nhậm Phong hợp tác cùng mình, thì anh cũng thêm tự tin để đối đầu với gia tộc ẩn dật.”
Giờ có rất ít người trong tòa cao ốc.
Còn một ngày nữa là tới giao thừa, các công ty lớn cũng cho nghỉ hết rồi.
Chỉ còn một vài nhân viên đang trực, bây giờ vẫn vô cùng bận rộn.
Ở tầng một của tòa nhà, một đội bảo vệ đang đi tuần, sát sao không để lọt lỗ hổng nào. Năng lực bảo vệ rất mạnh, đến Chu Dương cũng thấy bội phục.
“Các anh là ai?”
Thấy nhóm Chu Dương đi vào tòa nhà, bảo vệ lập tức đi tới, từ xa đã lên tiếng hỏi.