Chương 724: Cùng nhau tụ tập!
Một mình một đường, Chu Dương nhanh chóng đến cổng biệt thự.
Anh chưa mở cửa, đã nghe thấy tiếng cười nói vang lên trong biệt thự.
“Gì vậy? Sao lại cảm thấy có nhiều người thế này?”
Tai Chu Dương tập trung nghe ngóng, cảm giác trong căn nhà trừ mẹ ra, phải có ít nhất hai phụ nữ khác.
Nhưng chỗ này trừ Liễu Tuyết biết, đến Tạ Linh Ngọc và Thẩm Bích Quân còn không rõ, thì trong đó là ai?
Anh giữ nghi vấn trong lòng, nhanh chóng mở cửa, nhìn mấy người trong phòng khách.
Trong nháy mắt, Chu Dương ngẩn ngơ cả người.
Tưởng trong phòng khách chỉ có hai người, hóa ra…
Liễu Tuyết, Tạ Linh Ngọc, Thẩm Bích Quân, Trần Hân, thậm chí cả Tô Hiểu Manh đều ở bên trong.
Trừ bà Chu thì có đến năm người phụ nữ nữa.
Chuyện gì thế?
Nhất thời anh không biết chuyện gì đang xảy ra, sao lại nhiều người đến biệt thự của anh vậy, mà sao họ biết chỗ này?
Chu Dương nhẹ nhàng mở cửa, nhưng vẫn thu hút sự chú ý của mấy người trong phòng khách.
Lúc anh sững sờ, họ lại dồn dập nhìn anh.
“Anh Dương.”
Tô Hiểu Manh là người tự nhiên nhất, nhỏ tuổi nhất, nhìn qua giống như đứa trẻ, không giống những người khác thu mình lại, lúc thấy Chu Dương thì vội nhảy lên ghế sofa rồi chạy về phía anh, vui mừng nhào vào lòng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn liên tục mè nheo trong lồng ngực Chu Dương, một giây cũng không yên.
“Chu Dương, giờ con mới về à.”
Bà Chu thấy Chu Dương trở về, đột nhiên không cười nữa mà giả bộ cáu giận đi nhanh về phía trước, bỏ thứ trong tay anh xuống rồi kéo anh vào phòng khách.
“Nhiều bạn của con tới đây, vậy mà con không bảo mẹ, nên mẹ không kịp chuẩn bị gì.”
Bà Chu dù nghe như đang trách cứ, nhưng giọng điệu hay gương mặt đều nở nụ cười vui vẻ, xem ra tâm trạng của bà khác hẳn với lời bà đang nói.
Chu Dương giống như một con rối, bị mẹ đẩy vào phòng khách, nhìn thấy ánh mắt của mọi người đang nhìn mình, anh cứng họng không biết nên nói gì.
Nhất là ánh mắt Tạ Linh Ngọc nhìn anh, trông vô cùng bình tĩnh, nhưng có vẻ ẩn dưới đó là gió bão.
Thẩm Bích Quân nhìn anh ngẫm nghĩ, nhưng cũng có vài tia hứng thú.
Trần Hân thì vừa có vẻ mừng rỡ, lại vừa có chút sợ hãi.
Còn Liễu Tuyết nhìn có chút mong đợi, song lại hơi có sự mất mát.
Ánh mắt bọn họ vô cùng phức tạp, may là năng lực chịu đựng của Chu Dương rất cao, nếu không thì giờ phút này đã không chịu nổi.
Rõ ràng ngoại trừ có mối quan hệ vợ chồng với Tạ Linh Ngọc ra, với những người còn lại anh chẳng có quan hệ gì.
Nhưng Chu Dương cảm thấy anh giống như rơi vào bãi chiến trường, dù làm gì cũng sẽ bị hành hạ.
“Ha ha, mọi người sao đến đây vậy?”
Chu Dương ho khan vài tiếng, tự động lảng tránh ánh mắt không dám đối diện ai, tránh bị bọn họ nhìn ra sự quẫn bách của anh lúc này.
“Không phải mai là giao thừa sao, tôi không có nhà để về, nhớ lại có người nào bảo đảm với tôi, nhưng thấy không đáng tin lắm nên tôi phải tự tìm tới.”
Thẩm Bích Quân lên tiếng đầu tiên, thấy Chu Dương không dám nhìn mình thì khẽ cười một tiếng.
“Bố em bảo em tới.”
Trần Hân vốn là người ít nói, lúc này cũng chỉ nhẹ nhàng nói một câu, ánh mắt tươi cười nhìn Chu Dương, như thể thấy anh cô vô cùng vui vẻ.
“Chúng ta là vợ chồng, nên giao thừa muốn ở cùng anh.”
Tạ Linh Ngọc dứt khoát, lạnh lùng nói vài lời.
Cô thẳng thắn đề cập đến mối quan hệ vợ chồng của mình và Chu Dương trước mặt mọi người.
Lần này, không chỉ khiến những người còn lại bất ngờ, đến cả Chu Dương cũng rất kinh ngạc, không tự chủ được nhìn về phía Linh Ngọc.
Anh không ngờ giờ cô lại nói những lời như thế, điều này hoàn toàn khác với cô trước đây.
Chu Dương chưa bao giờ thấy cô chủ động như vậy.
Hơn nữa, anh cũng nhanh trí nhận ra, Tạ Linh Ngọc nói xong, sắc mặt cô lập tức đỏ ửng lên, lan ra tận sau tai, trêи cổ cũng hiện chút hồng hồng, khiến người khác không khỏi chảy nước miếng.
“Ực.”
Chu Dương không kiềm chế được nuốt nước miếng một cái, anh cảm giác mọi hiểu biết về Linh Ngọc trước đây đều chưa kĩ càng.
Lúc trước anh cho rằng cô không coi trọng cuộc hôn nhân này với anh, nhưng biểu hiện hôm nay, xem ra cô có để tâm.
Nhưng lời này, e là không chỉ nói rõ ý định, mà còn để cảnh cáo người phụ nữ khác, thể hiện lập trường, khiến họ không dám có ý đồ xấu.
Đúng như dự đoán, Tạ Linh Ngọc nói xong, sắc mặt Thẩm Bích Quân bỗng hơi cứng đờ, tuy khôi phục lại rất nhanh, nhưng Chu Dương đã chú ý tới sự thay đổi đó.
Sắc mặt Trần Hân không khác biệt gì, chẳng qua đôi mi thanh tú khẽ chớp, như đang xem xét vấn đề gì khó.
Còn Liễu Tuyết im lặng bên kia thì biểu cảm vô cùng ảm đạm, ánh mắt vừa nãy còn mang sự trông đợi, trong nháy mắt ỉu xìu xuống, gần như không còn sáng long lanh nữa.
Có thể thấy lời nói vừa rồi của Tạ Linh Ngọc cực kì có uy lực.
Dĩ nhiên ở đây còn có cô gái hồn nhiên Tô Hiểu Manh, nghe lời tuyên bố chủ quyền của Tạ Linh Ngọc giống như nước đổ đầu vịt, vẫn cứ dựa chặt trêи vai Chu Dương, tay thậm chí còn vòng ôm lấy anh.
“Tôi đi xem có giúp được thêm cho cô Chu không.”
Giọng Liễu Tuyết trầm trầm, nghe rất lạnh lùng.
Lúc trước, Liễu Tuyết rất ấn tượng về thân phận của Chu Dương – người có thể khiến ông chủ của cô, ông chủ ở vịnh Lục Cảnh cẩn thận tiếp đãi. Chuyện này cứ luẩn quẩn trong tâm trí cô mãi.
Cho đến mấy ngày trước, Liễu Tuyết gặp lại anh ở vịnh Lục Cảnh, sự hiếu kì đã ngủ yên lại trở mình trỗi dậy.
Rồi trải qua sự việc ở câu lạc bộ Silver Lake, khiến ấn tượng về anh của cô càng sâu sắc hơn.
Nhất là khi Liễu Tuyết bị Lý Minh Phong nhà Lý gia dẫn lên tầng hai câu lạc bộ, chợt Chu Dương xuất hiện ngăn hắn lại. Khoảnh khắc đó, anh trở thành anh hùng trong lòng cô, người cưỡi gió đạp mây đến cứu cô.
Lúc ấy, tâm trí Liễu Tuyết nảy sinh một ý niệm, nỗi mong ngóng Chu Dương ngày càng mất kiểm soát.
Thậm chí khi bà Chu thân thiết với cô, Liễu Tuyết còn nghĩ khéo cô và anh có cơ hội ở bên nhau.