Chương 729: Đối đầu gay gắt (1)
Một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên, tất cả mọi người đều kinh sợ, vội vàng nhìn qua, muốn xem rốt cuộc là ai dám nói lời như vậy, phải biết rằng câu nói này đã thách thức quyền uy của một phó chủ tịch như Thường Hạo.
Cả công ty Danh Dương cũng không có mấy người.
“Là Chu tổng!”
“Thật không ngờ Chu tổng lại tới đây, lần này có kịch hay xem rồi đây.”
“Hừ, Chu tổng nhất định sẽ đòi lại công bằng cho mọi người, tôi không tin ở công ty này Thường Hạo có thể một tay che trời!”
“Đúng vậy, Thường Hạo có ngang ngược thế nào đi chăng nữa chẳng qua cũng chỉ được Thẩm tổng mời tới, Chu tổng là cổ đông của công ty, một lời nói liền có thể đuổi Thường Hạo cút khỏi công ty.”
“Chu tổng, anh cuối cùng cũng tới rồi, anh mau cứu chúng tôi với!”
…
Đa số nhân viên của công ty Danh Dương sau khi nhìn thấy Chu Dương đột nhiên vô cùng kϊƈɦ động.
Người tới là Chu Dương, là một trong số ít người có đủ năng lực và khí thế vượt qua được Thường Hạo ở công ty này.
Thường Hạo nhìn thấy Chu Dương xuất hiện, con ngươi co rút lại, trái tim cũng đột nhiên bị thắt chặt, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Hắn thực sự không ngờ Chu Dương lại tới đây vào lúc này.
Phải biết rằng hôm nay là mùng một tết, Chu Dương không ngoan ngoãn ở nhà lại chạy đến công ty làm gì, anh bị điên rồi sao?
Hơn nữa, việc ở đây chẳng qua là do Thường Hạo nhất thời nổi hứng, trước đó hoàn toàn không có bất kỳ thông tin nào lộ ra ngoài.
Vậy sao Chu Dương biết được?
Hơn nữa nhìn điệu bộ này, Chu Dương rõ ràng là tới đây để ngăn chặn hành vi sai trái của Thường Hạo.
Vừa nhìn thấy Chu Dương xuất hiện, trong đầu Thường Hạo bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh những chuyện xảy ra ở trước tòa nhà Hằng Phong, cảnh bản thân bị áp bức và sỉ nhục, dường như không thể nào gạt đi được, cứ luẩn quẩn ở trong đầu hắn.
Nếu không bởi vì Chu Dương, sao Thường Hạo có thể chịu sự đối xử và sỉ nhục như vậy chứ?
“Chu tổng, đây là chuyện của tôi, không đến lượt anh nhúng tay vào.”
Thường Hạo hừ lạnh lùng một tiếng, sự xuất hiện của Chu Dương mặc dù khiến trong lòng hắn căng thẳng, dáng vẻ như gặp phải kẻ thù lớn, nhưng bất kể nói như thế nào chức vụ của Chu Dương ở công ty chỉ là người phụ trách dự án hoạt chất làm trắng da và dự án Tân Chu.
Còn Thường Hạo lại là phó chủ tịch của công ty.
Nếu như chỉ nói về chức vụ, thì chức phó chủ tịch này của Thường Hạo vẫn cao hơn chức vụ phụ trách dự án của Chu Dương.
Theo lý thuyết ngay cả Chu Dương cũng là do Thường Hạo quản lý, nhưng nhìn vào uy danh lớn của Chu Dương trong công ty, hơn nữa trong tay Chu Dương còn có cổ phần của công ty, vì vậy từ trước đến nay Thường Hạo vẫn đều khách khí với anh.
Nhưng liên tiếp chuyện xảy ra trong phòng họp, chuyện ở tòa nhà Hằng Phong và bây giờ là ở sảnh tầng một của tòa nhà trụ sở công ty Danh Dương, trước mặt nhiều nhân viên như vậy, nếu như Thường Hạo lại một lần nữa rút lui, vậy thì sau này danh tiếng và địa vị của hắn ở công ty sẽ gặp phải đả kϊƈɦ rất lớn.
Đây là chuyện không thể nào chấp nhận được với Thường Hạo.
Vì vậy lần này Thường Hạo quyết định cùng Chu Dương chiến đấu đến cùng.
Hắn lại muốn xem thử nếu như giữa mình và Chu Dương thực sự xảy ra xung đột đến mức không thể kiểm soát được, Thẩm Bích Quân sẽ đưa ra lựa chọn thế nào.
Nhớ lại lúc đầu Thẩm Bích Quân năm lần bảy lượt mời mình tới đây làm việc, sự tự tin trong lòng của Thường Hạo lại càng nhiều hơn.
Nói về năng lực quản lý, Thường Hạo tự tin ngay cả mười Chu Dương cũng sẽ không phải đối thủ của hắn.
“Chu Dương, anh là cổ đông của công ty, vì vậy tôi vẫn luôn tôn trọng anh, nhưng anh đừng quên anh chẳng qua chỉ là người phụ trách hai dự án ở công ty Danh Dương này thôi, tôi mới là phó chủ tịch của công ty, sa thải nhân viên cũng thuộc quyền lợi chính đáng của tôi!”
Thường Hạo lạnh lùng quát lên.
Lúc này nhiều nhân viên cũng vô cùng sững sờ.
Trước đó mọi người nhìn thấy Chu Dương đến, đều cho rằng Thường Hạo sẽ bớt ngang ngược hơn, vậy thì mười mấy nhân viên bị Thường Hạo sa thải kia sẽ tìm thấy hi vọng.
Nhưng bây giờ nghe thấy Thường Hạo nói như vậy mọi người mới phản ứng lại.
Đúng vậy, trước kia bởi vì danh tiếng của Chu Dương trong công ty rất lớn, hơn nữa cũng không có ai dám đối đầu với Chu Dương vì vậy rất nhiều nhân viên luôn cho rằng sự tồn tại của Chu Dương ở công ty là độc nhất vô nhị.
Nhưng bây giờ nghe Thường Hạo nói như vậy, bọn họ mới đột nhiên có phản ứng lại.
Nói về chức vụ, Chu Dương ở trong công ty này chỉ là người phụ trách hai dự án, còn Thường Hạo mới là phó chủ tịch.
Nếu nói về quyền quản lý, Chu Dương đương nhiên không quản được Thường Hạo.
Nói cách khác, ngoại trừ Thẩm Bích Quân, ngay cả Chu Dương với chức vụ của mình cũng không có cách nào phủ định quyết định mà Thường Hạo đưa ra.
Bao gồm cả việc sa thải nhân viên lần này.
Trong giây lát, tất cả mọi người đều im lặng, còn mười mấy nhân viên bị Thường Hạo sa thải ai nấy đều ủ rũ, vẻ mặt không cam tâm, cuối cùng lại quay về với sự bất lực, cười gượng gạo và thất vọng.
Bọn họ dường như đã nhìn thấy kết cục của chính mình, bị Thường Hạo đuổi thẳng ra khỏi cửa.
Mà tất cả chẳng qua là vì hôm qua Thường Hạo ép bọn họ tới tòa nhà Hằng Phong, nhìn thấy Thường Hạo chịu sỉ nhục nhưng không ra tay giúp đỡ hắn.
Đúng là tai bay vạ gió.
Chỉ là, trong mười mấy nhân viên này sẽ có một hai người không cam tâm bị như vậy. Trần Thăng trẻ tuổi nông nổi, nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Thường Hạo thì không kìm nén được sự bức bối trong lòng.
Cậu ta mới nhậm chức ở công ty Danh Dương trong năm nay, chỉ hơn nửa năm đã trở thành một quản lý nhỏ.
Mà tài năng của cậu ta đã từng được lãnh đạo cấp cao thừa nhận, chuẩn bị qua hai năm nữa cậu ta sẽ được thăng chức.
Chỉ cần cố gắng hai năm Trần Thăng có thể trở thành quản lý bộ phận, các thứ như mức lương đãi ngộ đều sẽ tăng lên đáng kể.
Nhưng bây giờ tất cả có thể sẽ không còn nữa.
“Chu tổng, chúng tôi không phục, chúng tôi rõ ràng không làm sai bất kì chuyện gì, đều là do Thường Hạo vô liêm sỉ!”
Lúc này, Trần Thăng cần nắm chắc tất cả cơ hội để có thể ở lại, vì vậy trong cơn tức giận, ngay cả những lời chửi bới vô liêm sỉ đều la hét hết lên.
Không ai ngờ Trần Thăng sẽ nói ra những lời như vậy.
Mười mấy nhân viên kia đều cảm thấy bất ngờ, các nhân viên khác cũng kinh ngạc.
Trong ấn tượng của bọn họ, Trần Thăng quả thực là một người trẻ tuổi năng lực rất rốt, hơn nữa tính cách còn lương thiện, rất nhiều người hài lòng cậu ta.
Một chàng trai hiền lành, lương thiện như mọi người thường nghĩ, lúc này lại nói ra lời như vậy thật khiến cho người ta vô cùng bất ngờ.
Sắc mặt của Thường Hạo u ám, quay đầu trừng mắt với Trần Thăng, ánh mắt đầy sự phẫn nộ.
Hắn không ngờ rằng, vào lúc này lại có người nói ra những lời như vậy, còn chửi hắn vô liêm sỉ.
Hơn nữa người này còn là một trong số mười mấy nhân viên vừa bị hắn sa thải.
Một người bé nhỏ không đáng kể, tồn tại giống như một con kiến trong mắt của Thường Hạo lại dám chửi hắn khốn nạn ở trước mặt nhiều người như vậy.
“Láo xược, nơi này có chỗ cho cậu nói sao? Cậu là ai? Lãnh đạo của cậu là ai? Lẽ nào bọn họ không nói cho cậu biết thái độ ứng xử với lãnh đạo là như thế nào sao?”
Thường Hạo tức giận, chỉ vào mũi của Trần Thăng nghiêm khắc chỉ trích.
Lúc này Thường Hạo giống như một con sư tử đang giận dữ, bất kỳ ai xuất hiện cũng sẽ phải nhận lấy những lời chỉ trích không thương tiếc của hắn.