“Hừ, Thẩm tổng cái gì, hôm nay là mùng một tết, sao Thẩm tổng tới công ty được, thôi ngay mấy trò lừa bịp gì đó đi, dù nay Chu Dương ở đây thì các người cũng phải cút khỏi công ty thôi.”
Thường Hạo nhếch miệng cười, không quan tâm tới sự thay đổi trêи gương mặt Trần Thăng, hắn chỉ nghĩ là do Trần Thăng không cam lòng mà thôi.
Nhưng, khi hắn thấy ánh mắt của những người phía sau nhìn hắn cũng trở nên vô cùng kinh ngạc, trong lòng hắn bỗng sợ hãi vô cớ.
Hắn chột dạ, từ từ quay lại nhìn rõ người đi tới, vẻ mặt đầy bất ngờ, thậm chí còn có cả sự lo sợ.
Thường Hạo không ngờ rằng, Thẩm Bích Quân lại tới công ty vào lúc này.
Sắc mặt của cô khó coi vô cùng, rõ ràng là đang kìm nén cơn giận.
Nghĩ lại mấy lời ngông cuồng mà hắn vừa nói, trong lòng không khỏi hoảng hốt.
Đừng nói là Thẩm Bích Quân định vứt bỏ mình đấy nhé.
Ý nghĩ đó vừa nảy ra, đã bị Thường Hạo dập tắt luôn.
“Phải tự tin vào bản thân, mình là Thường Hạo cơ mà, Thẩm Bích Quân năm lần bảy lượt mời mình tới bằng được, sao cô ấy có thể vứt bỏ mình dễ như thế.”
Hắn liên tục cổ vũ chính mình, nên cũng lấy lại được chút bình tĩnh.
Trước khi Thẩm Bích Quân chưa đưa ra quyết định cuối cùng, Thường Hạo vẫn có niềm tin tuyệt đối.
“Thẩm tổng, sao cô tới đây.”
Quả thật khi đứng trước Chu Dương, Thường Hạo vẫn giữ thái độ cương quyết, không giữ thể diện cho anh.
Đó là vì, ngoài việc là cổ đông của công ty, chức vụ của Chu Dương trong công ty chỉ là người phụ trách dự án, thấp hơn nhiều so với chức vụ của Thường Hạo.
Nhưng Thẩm Bích Quân thì khác.
Ngoài là cổ đông lớn nhất ra, thì cô còn là chủ tịch của công ty, nên Thẩm Bích Quân hơn hẳn Thường Hạo ở mọi mặt.
“Hừ, tôi không tới, có phải anh định làm loạn cả công ty lên không?”
Thẩm Bích Quân lạnh lùng nhìn Thường Hạo, hừ lạnh một tiếng, rồi đi qua Thường Hạo, tới thẳng chỗ mười mấy người kia, lẳng lặng nhìn họ.
“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao Thường Hạo lại đuổi việc mọi người?”
Giọng điệu Thẩm Bích Quân lạnh băng, như thể đang kìm nén cơn giận.
Lời vừa nói ra, mười mấy người đều im lặng.
Bởi vì họ không biết rốt cuộc trong lòng Thẩm Bích Quân nghĩ như nào.
Ngộ nhỡ Thẩm Bích Quân đứng về phía Thường Hạo, họ nói sai điều gì, vậy chẳng phải sẽ bị truy cứu trách nhiệm sao.
Nhưng Trần Thăng thì không phải người nhẫn nhịn.
Cậu ta đang nản lòng, khi nghe thấy Thẩm Bích Quân nói vậy, cậu ta không chút do dự, kể hết đầu đuôi câu chuyện.
“Láo toét, cậu nói linh tinh gì vậy! Thẩm tổng, cô không được tin lời họ, tôi……”
Thấy Trần Thăng định kể hết mọi chuyện, Thường Hạo bỗng lo lắng.
Bởi vì hắn không muốn chuyện hắn bị sỉ nhục ở trước tòa nhà Hằng Phong truyền ra ngoài, nên hắn mới đuổi thẳng cổ những người đó, và không cho họ nói ra chuyện này.
Nhưng một khi Trần Thăng nói ra, sẽ là một đòn đả kϊƈɦ xưa nay chưa từng có dành cho Thường Hạo.
“Thường Hạo, anh im miệng cho tôi, tôi đang hỏi cậu ấy!”
Thẩm Bích Quân vung tay áo, gắt gao nhìn chằm chằm Thường Hạo, quát lớn.
Thái độ đó khiến sắc mặt của Thường Hạo bỗng trở nên hoảng hốt.
Còn Trần Thăng như thể nhận được sự động viên to lớn, càng mạnh dạn nói rõ ràng đầu đuôi sự việc.
“……Thẩm tổng, chuyện là như này, anh ta vì sợ chúng tôi nói ra chuyện của anh ta nên muốn sa thải chúng tôi, hơn nữa, còn ép chúng tôi không được nói chuyện này ra ngoài, nếu không sẽ bắt chúng tôi chịu trách nhiệm.”
Trần Thăng nhìn Thường Hạo đầy hả hê, cơn tức giận trong lòng cũng dần nguôi ngoai.
Thường Hạo, anh muốn chúng tôi im miệng, muốn che đậy chuyện anh bị sỉ nhục, không cho ai biết đúng không.
Vậy thì tôi càng nói cho mọi người biết đó, thử coi anh định giấu kiểu gì.
Trần Thăng nói xong, cả khu đại sảnh tầng một bỗng vô cùng yên ắng, tới mức một chiếc kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, cùng quay sang nhìn Thường Hạo, vẻ mặt sửng sốt, tò mò xen lẫn cả đồng cảm.
Thường Hạo là phó chủ tịch thường vụ của công ty Danh Dương, khéo khối người trong thành phố Đông Hải này phải chạy tới nịnh bợ.
Ấy thế mà hắn lại bị người ta đánh ở trước tòa nhà Hằng Phong, hơn nữa còn va đổ thùng rác, hôn mê bất tỉnh.
Chuyện này……
Rất nhiều nhân viên không biết phải mô tả tâm trạng hiện giờ của mình như nào, tuy họ cảm thấy Thường Hạo rất thảm, nhưng trong lòng họ lại rất vui.
Thẩm Bích Quân cũng nhăn mày, nhìn Thường Hạo, mấp máy đôi môi.
“Thường Hạo, chuyện này có thật không?”
Đột nhiên, Thẩm Bích Quân ngập tràn khí thế, nhiệt độ trong sảnh tầng một cũng giảm đi không ít.
“Thẩm tổng, cô đừng nghe cậu ta nói linh tinh, sao tôi có thể làm vậy được.
Thường Hạo cười khổ, vội vàng phủ nhận.
Đương nhiên là hắn phủ nhận rồi, bởi một khi hắn thừa nhận thì sau này hắn biết sống sao.
Trừ phi hắn rời khỏi công ty Danh Dương, rời khỏi thành phố Đông Hải, thậm chí là ra nước ngoài.
Nhưng, hắn dám sao? Hắn nỡ sao?
“Vừa rồi Thường tổng đâu có dễ nói chuyện đâu nhỉ, trái lại còn gắt gỏng, hung hăng ấy chứ.”
Chu Dương cũng đi tới, cười nói.
Anh không ngờ Thẩm Bích Quân đột nhiên tới đây, hơn nữa dáng vẻ của cô còn như thể nắm chắc mọi chuyện trong tay, thậm chí còn có chút bất mãn với Thường Hạo.
Chuyện này rất hiếm gặp.
Dù sao, Chu Dương cũng biết, Thường Hạo được Thẩm Bích Quân năm lần bảy lượt mời tới, phải tốn rất nhiều công sức mới mời được hắn, điều đó cũng gây không ít xôn xao trong ngành mỹ phẩm trong nước.
Rất nhiều người biết việc công ty Danh Dương mời Thường Hạo tới đã giúp công ty trở nên nổi tiếng hơn ở trong mắt các công ty cùng ngành.
“Chu Dương, anh……”
Thường Hạo quát nhẹ, hắn muốn phản bác nhưng dù sao cũng phải kiềm chế lại, bởi hắn đang ở trước mặt Thẩm Bích Quân.
Ngộ nhỡ để lại ấn tượng gì xấu cho Thẩm Bích Quân thì sẽ bất lợi cho việc phát triển sau này của hắn.
“Đủ rồi, tôi đã biết chuyện rồi, Thường Hạo, nếu anh định xử lý sự việc bằng cách sa thải họ, vậy thì có lẽ anh không phù hợp với công ty Danh Dương.”
Thẩm Bích Quân lạnh nhạt nói, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
Lời vừa nói xong, tất cả mọi người bỗng ngạc nhiên.
Ý của Thẩm Bích Quân là sao?
Nếu Thường Hạo vẫn kiên quyết đuổi mười mấy người này, vậy thì hắn không thích hợp với công ty Danh Dương.
Nói cách khác, nếu Thường Hạo dám đuổi việc mười mấy người đó, Thẩm Bích Quân sẽ đuổi Thường Hạo ra khỏi công ty.
Im ắng!
Cả sảnh tầng một bỗng yên lặng không một tiếng động.
Tất cả nhân viên đều nhìn Thẩm bích Quân với vẻ khó tin.
Còn mười mấy người kia, người nào người ấy ngẩng đầu, mặt mày vui mừng xúc động, nhìn Thẩm Bích Quân đầy cảm kϊƈɦ.