Nhậm Thanh Thanh thấy rằng toàn bộ cơ thể mình đã hoàn toàn choáng váng.
Cô thậm chí còn không biết mình đang ở trạng thái nào.
Nhậm Thanh Thanh hoàn toàn không kịp phản ứng lại với những lời vừa rồi của Chu Dương và thím Ngô.
Ý gì đây?
Thím Ngô không phải là người giúp việc, mà là con gái ruột của ông nội Nhậm Phong, là mẹ ruột của cô sao?
Tên thật của thím Ngô là Nhậm Nam?
Tại sao mình lại không hề biết những điều này?
Từ nhỏ đến lớn, Nhậm Thanh Thanh đã được chăm sóc như một cô công chúa.
Mặc dù cô chưa bao giờ gặp bố mẹ ruột của mình, nhưng trong gia đình có ông nội, có thím Ngô đã chăm sóc cô chu đáo từng ly từng tí.
Hơn nữa, hàng năm bố mẹ cô sẽ gửi thư cho cô, và cũng sẽ nói chuyện với cô ấy qua video.
Nhưng bây giờ, Chu Dương lại nói với Nhậm Thanh Thanh rằng tất cả đều là giả, và sự thật thím Ngô mới là mẹ ruột của cô.
Làm sao Nhậm Thanh Thanh có thể chấp nhận thông tin này nhanh chóng như vậy được?
Sự kinh ngạc trong lòng Nhậm Thanh Thanh không biết bao giờ mới kết thúc.
Mặc dù Chu Dương nói như vậy, nhưng cô vẫn không tin chút nào.
Nói cho cùng, Chu Dương cũng chỉ là một người ngoài cuộc.
Chỉ cần ông nội không tự nói với mình những điều này, cô tuyệt đối không bao giờ tin.
Tuy nhiên, dù sao trong lòng Nhậm Thanh Thanh vẫn hơi nghi ngờ.
Nếu tất cả những điều này đều là giả, làm sao Chu Dương biết được?
Mà trước kia Chu Dương không hề thím Ngô, nhưng hai người bọn họ dường như biết rất rõ về khoảng thời gian đó, giống như đã từng cùng nhau trải qua, hoặc là đồng thời nghe nói đến.
Có phải hai người họ thông đồng với nhau?
Không phải.
Hôm qua, ông nội Nhậm Phong đưa Chu Dương đến nhà, đây là lần đầu tiên Chu Dương đến nhà mình, và cũng là lần đầu tiên Chu Dương và thím Ngô gặp nhau.
Trong khoảng thời gian này, họ không hề gặp nhau, thím Ngô cũng ở trong biệt thự không đi đâu, họ căn bản không có cơ hội để thông đồng với nhau.
Vì vậy, tất cả những điều này có thể là sự thật?
Đột nhiên trong lòng Nhậm Thanh Thanh nảy ra một ý nghĩ như vậy, nó nhanh chóng lớn dần lên khiến cô cảm thấy có chút dao động.
Suy nghĩ kỹ hơn, đột nhiên Nhậm Thanh Thanh phát hiện ra điều bất thường.
Chưa nói đến việc thím Ngô quanh năm không về quê, mà luôn ở biệt thự chăm sóc cô và ông nội.
Hơn nữa, từ khi Nhậm Thanh Thanh có ý thức, cô thấy hình như thím Ngô luôn ở trong nhà mình.
Nếu đúng như vậy, thím Ngô đã ở nhà mình gần hai mươi năm rồi.
Vậy hai mươi năm trước, thím Ngô bao nhiêu tuổi?
Cũng chỉ ở tầm tuổi mình bây giờ thôi.
Một người có độ tuổi tương đương với mình sẽ chịu ở mãi trong nhà làm một người giúp việc mười mấy năm ư?
Hơn nữa, thím Ngô không hề xấu xí, ngược lại còn có một vẻ rất quyến rũ.
Với cái nhìn của Nhậm Thanh Thanh, khi thím Ngô còn trẻ, chắc chắn thím ấy là một người con gái vô cùng xinh đẹp.
Hơn nữa, trong tiếp xúc hàng ngày của cô với thím Ngô, mỗi lần nhìn mình, ánh mắt thím ấy dường như đều chan chứa yêu thương.
Cho dù tính cách của cô có tệ như thế nào hay cô nói những điều tồi tệ gì với thím Ngô, thím ấy đều không một lời oán trách mà luôn lặng lẽ chịu đựng.
Với kiểu cách đó, thật giống như thím Ngô đang ở trong trạng thái đối mặt với con gái ruột của mình.
Một người giúp việc mà lại làm được đến mức đó, Nhậm Thanh Thanh không tin.
Trêи đời này tuyệt đối không có tình yêu vô cớ.
Nếu thím Ngô chỉ là người giúp việc trong gia đình, cho dù ông nội có cho thím ấy bao nhiêu tiền đi chăng nữa thì thím ấy cũng không thể đối xử với Nhậm Thanh Thanh như con gái ruột của mình được.
Hơn nữa, Nhậm Thanh Thanh đột nhiên phát hiện ra một số nét trêи khuôn mặt của thím Ngô khá giống với ông nội của cô.
Sống mũi cũng cao như vậy, đôi môi cũng rất giống ...
Nhậm Thanh Thanh càng nghĩ về điều đó, trong lòng cô lại càng sợ hãi.
Cô sợ mọi điều Chu Dương nói đều là sự thật.
Nếu tất cả đều là sự thật, có nghĩa là toàn bộ cuộc sống của Nhậm Thanh Thanh trong mười mấy năm trước đều là giả.
Thậm chí ngay cả người bố người mẹ gửi thư cho mình, nói chuyện qua video hàng năm cũng là giả mạo.
"Không đúng, không đúng..."
Cơ thể Nhậm Thanh Thanh khẽ run lên, cô không ngừng lẩm bẩm, vẻ mặt có chút uể oải.
Cô thất thần nhìn bàn trà trước mặt, sắc mặt lập tức tái nhợt, mồ hôi trêи trán cũng lấm tấm như mưa, toàn bộ cơ thể như vừa mới bị dính mưa vậy.
"Chu tiên sinh, Thanh Thanh nó..."
Nhìn thấy sự thay đổi đột ngột của Nhậm Thanh Thanh, Nhậm Nam vô cùng sửng sốt, bà nhanh chóng ôm Nhậm Thanh Thanh vào lòng và không ngừng an ủi nhưng vô ích, bà vội nhìn Chu Dương với ánh mắt cầu cứu.
Nhậm Nam không muốn Nhậm Thanh Thanh bị tổn hại dù chỉ một chút.
Đây là lý do thực sự tại sao bà ấy và Nhậm Phong đã giữ bí mật như vậy trong hơn mười năm.
Bởi vì Nhậm Nam không muốn Nhậm Thanh Thanh biết rằng cô có một người mẹ đã từng bị làm nhục.
"Đừng lo, cô ấy chỉ là nhất thời không thể chấp nhận được thôi. Đợi khi cô ấy nghĩ thông rồi, mọi chuyện sẽ ổn. Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy."
Chu Dương nhẹ giọng nói, thấy bộ dạng Nhậm Thanh Thanh như vậy, anh cũng thầm thở dài.
Chu Dương gần như có thể hình dung ra những gì Nhậm Thanh Thanh phải trải qua vào lúc này, anh hiểu cô sốc và nghi hoặc như thế nào.
Lúc này, Nhậm Thanh Thanh cần sự một niềm tin để làm chỗ dựa.
Niềm tin này không có nghĩa là bảo Nhậm Thanh Thanh tin vào thứ gì thì sẽ có thể lên thiên đường.
Thay vào đó, Nhậm Thanh Thanh có thể tìm thấy một chỗ dựa trong sự nghi ngờ và phủ nhận như vậy để không đến mức đánh mất chính mình.
"Làm ơn đi, Chu tiên sinh."
Nhậm Nam trông có vẻ lo lắng, sự bào mòn của năm tháng để lại dấu vết trêи khuôn mặt bà ấy, tuy rằng không rõ ràng lắm, nhưng bà ấy nhìn Nhậm Thanh Thanh với đôi mắt nặng trĩu và lo lắng.
"Nhậm Thanh Thanh, hãy nghe tôi nói!"
Chu Dương đặt hai tay lên vai Nhậm Thanh Thanh, nghiêm túc nhìn cô, trầm giọng nói.
Giọng nói trầm ấm như tiếng chuông lớn vang lên, lập tức truyền đến tâm trí Nhậm Thanh Thanh.
"Hử?"
Nhậm Thanh Thanh mơ màng ngẩng đầu nhìn Chu Dương, nhưng Chu Dương trong tầm mắt của cô không rõ ràng, càng giống một bóng dáng mơ hồ.
Nhưng mà, trong sự tối tăm, Nhậm Thanh Thanh cảm thấy được chính bóng dáng mơ hồ đang ở trước mắt này mới có thể cho chính mình đáp án.
"Nhậm Thanh Thanh, cô phải biết rằng tôi nói với cô những điều này không phải để làm cho cô nghi ngờ điều gì, nhưng tất cả những điều này là sự thật, nó là chuyện đã xảy ra trước đây, cho dù cô có nghi ngờ như thế nào, nó cũng đã xảy ra rồi, không thể thay đổi được."
"Cho nên, việc cô phải làm bây giờ không phải là nghi ngờ, mà là cố gắng chấp nhận. Thử nghĩ xem, thực ra người mẹ nhiều năm không gặp đã luôn ở bên cạnh cô, cùng cô lớn lên từ khi cô còn là một đứa trẻ."
"Hơn nữa, lẽ nào cô cho rằng tất cả những điều này là mẹ cô có lỗi với cô hay sao?"
"Trêи thực tế, những điều này đều là bất đắc dĩ, đồng nhất với mục đích hôm nay tôi nói những điều này."
...
Chu Dương trầm giọng nói, anh nhìn ánh mắt Nhậm Thanh Thanh từ mơ hồ dần dần lấy lại sự minh mẫn.
Có hiệu quả!
Chu Dương vui mừng khôn xiết, vội vàng nói tiếp.
Giờ đây, điều Nhậm Thanh Thanh nghi ngờ và không thể chấp nhận không gì khác chính là một người mẹ ruột đột nhiên xuất hiện, và người mẹ ruột này chính là người giúp việc thím Ngô đã chăm sóc cô và ông nội của cô suốt mười mấy năm nay.