Không được, mình nhất định phải đứng về phía chị Linh Ngọc!
Nghĩ đến đây, Tô Hiểu Manh vội vàng chạy đến bên cạnh Tạ Linh Ngọc, ôm cánh tay Tạ Linh Ngọc với vẻ kiên định.
Sự thay đổi này của Tô Hiểu Manh khiến vẻ mặt Tạ Linh Ngọc cũng trở nên mơ hồ, cô cũng không biết Tô Hiểu Manh bị làm sao, chỉ cảm nhận được cô ấy ôm thật chặt cánh tay mình, nhất thời hơi buồn cười.
Lúc bình thường, Tô Hiểu Manh nhìn thấy Chu Dương đều sẽ lập tức đi ôm lấy cánh tay Chu Dương, sao hôm nay lại khác thường như vậy.
“Chu Dương về rồi, con thế này là....”
Bà Chu đi về phía trước, chuẩn bị lấy đồ từ trêи tay Chu Dương, nhưng khi bà đi đến trước mặt Chu Dương cũng nhìn thấy Thủy Băng Nguyệt, lập tức trở nên sửng sốt.
“Chu Dương, cô gái này là?”
Vẻ mặt bà Chu hơi âm trầm, hạ giọng chất vấn.
Không phải bà Chu có ý kiến gì với Thủy Băng Nguyệt, Thủy Băng Nguyệt trông không tệ, bà Chu thoạt nhìn cũng vô cùng thuận mắt.
Nhưng dù sao Chu Dương cũng là một người đã kết hôn với Tạ Linh Ngọc, hơn nữa trong phòng khách có nhiều phụ nữ như vậy, nên cũng có chút ý kiến về anh.
Trong mắt bà Chu, nếu không phải Chu Dương trêu ghẹo họ, một cô gái xinh đẹp như Thẩm Bích Quân làm sao có thể qua lại nhiều lần như vậy.
Bây giờ, mấy người phụ nữ trong nhà còn chưa phân biệt rõ ràng, Chu Dương lại dẫn về thêm một người nữa.
Trong lòng bà Chu sao có thể không tức giận.
Thủy Băng Nguyệt nhìn thấy sắc mặt bà Chu trở nên u ám, khuôn mặt vốn dĩ còn nở nụ cười xán lạn rực rỡ, chớp mắt liền trở nên ảm đạm, hốc mắt lập tức đỏ lên như sắp sửa khóc đến nơi.
Chu Dương tê rần da dầu, anh cũng ý thức được nếu mình không giải thích rõ ràng với mẹ thì có thể mẹ sẽ hiểu lầm Thủy Băng Nguyệt.
“Ôi chao, mẹ, đi với con một chút, con có vài chuyện muốn nói cẩn thận với mẹ.”
Không nói nhiều lời, Chu Dương kéo tay Thủy Băng Nguyệt và bà Chu đi thẳng lên phòng của mình ở tầng hai.
Một tiếng đóng cửa phòng kêu “Rầm”, để lại mấy người phụ nữ ở tầng một nhìn nhau với vẻ mặt hoang mang.
"Người phụ nữ đó là ai?"
Thẩm Bích Quân nhíu mày, bình thản hỏi.
Nghe có vẻ như tiện miệng hỏi, nhưng ánh mắt cô lại chăm chú nhìn vào cửa phòng Chu Dương.
Thẩm Bích Quân cảm nhận được một khí thế mạnh mẽ từ trêи người phụ nữ đó, khí thế này thậm chí còn lớn hơn cô.
Hơn nữa, người phụ nữ này đúng là xinh đẹp không tưởng tượng nổi, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh.
Dù là Thẩm Bích Quân cũng phải sợ hãi thán phục trong lòng.
Không chỉ Thẩm Bích Quân nghi hoặc, những người khác cũng như vậy.
“Em không biết, em chỉ nhìn thấy người phụ nữ đó đứng sau lưng anh Chu Dương, nhìn thấy em còn cười với em, chị Linh Ngọc, em sẽ luôn ủng hộ chị.”
Tô Hiểu manh bày tỏ thái độ đầu tiên, khẳng định nói, lập tức khiến mọi người khẽ cười không ngớt.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của những người phụ nữ lại dồn dập nhìn về phía phòng Chu Dương, trong lòng không ngừng suy đoán bọn họ ở trong phòng sẽ nói gì, hơn nữa còn dẫn cả bà Chu đi.
Chẳng lẽ là muốn bà Chu làm chứng, Chu Dương muốn ở bên người phụ nữ kia?
Suy nghĩ như vậy chỉ vừa nhen nhóm đã lập tức bị mọi người bác bỏ.
Những cái khác không nói, người vợ hợp pháp của Chu Dương là Tạ Linh Ngọc vẫn còn ở đây, hai người họ còn chưa ly hôn, nếu Tạ Linh Ngọc không đồng ý, cho dù Chu Dương thuyết phục được bà Chu thì anh cũng không thể ở bên người phụ nữ kia.
Huống hồ, mọi người vô cùng tin tưởng vào phẩm hạnh của bà Chu, họ tin bà Chu nhất định sẽ không đồng ý với suy nghĩ không yên phận của Chu Dương.
Trong phòng, vẻ mặt bà Chu vẫn tối sầm lại, nhìn chằm chằm vào Chu Dương, bà muốn nghe Chu Dương giải thích thế nào.
"Đây là mẹ anh."
Chu Dương giới thiệu bà Chu cho Thủy Băng Nguyệt.
Hốc mắt Thủy Băng Nguyệt vẫn còn đỏ, cô nhìn sắc mặt u ám của bà Chu, còn tưởng rằng bà Chu không thích mình, lập tức cảm thấy vô cùng tủi thân, muốn khóc nhưng lại không khóc được, cô không muốn biểu hiện nhu nhược như vậy trước mặt bà Chu.
“Dì... mẹ hai.”
Thủy Băng Nguyệt vốn chuẩn bị gọi là dì, nhưng nghĩ tới việc hôm nay mình đến gặp bà Chu chính là muốn xác nhận quan hệ, lập tức đổi xưng hô.
Mẹ hai?
Xưng hô này của Thủy Băng Nguyệt khiến bà Chu hơi bất ngờ không kịp chuẩn bị, suýt chút nữa còn bị sặc.
“Con gái, con nói gì thế? Con gọi ta là gì vậy? Có phải thằng nhóc Chu Dương này ép buộc con làm gì không? Con nói cho cô biết, cô nhất định sẽ phân xử cho con, cô sẽ dạy dỗ nghiêm khắc thằng nhóc này!
Bà Chu hung dữ trừng mắt nhìn Chu Dương, vội vàng nói.
Bà không muốn con trai mình làm ra chuyện gì sai lầm, ép buộc một cô gái nhỏ gọi mình là mẹ hai?
Đây là ý gì?
Nhận người thân cho mình sao?
Vậy cũng không phải làm thế.
Thủy Băng Nguyệt nghe thấy bà Chu nói vậy, lập tức hiểu được trước đó bà Chu trầm mặc không phải vì không thích mình, mà là tưởng Chu Dương làm xằng làm bậy.
Gỡ bỏ được hiểu lầm, tâm trạng Thủy Băng Nguyệt lập tức tốt lên, trêи mặt cũng lộ ra nụ cười.
“Mẹ hai, là thế này, mẹ thật sự là mẹ hai của con, bố con là Chu Hằng Thiên.”
Thủy Băng Nguyệt nghiêm túc nói.
Chu Hằng Thiên!
Ba chữ này vừa nói ra, Chu Dương có thể nhìn thấy rõ thân thể mẹ mình run lên bần bật, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi, đáy mắt hiện lên chút hồi ức, vẻ mặt cũng tràn đầy kinh ngạc.
Chu Hằng Thiên là bố của Chu Dương, là tên của gia chủ Chu gia.
Chu Dương cũng mới biết cái tên này sau khi biết thân phận của mình.
Nhưng cái tên Chu Hằng Thiên đã chôn giấu trong lòng bà Chu gần ba mươi năm.
Hơn hai mươi năm nay, bà Chu chưa bao giờ nói với bất kỳ ai về cái tên này, cho dù lúc còn nhỏ Chu Dương không ngừng hỏi tung tích của bố, hỏi tên của bố mình, vừa khóc vừa ồn ào, bà Chu cũng không hề nói ra.
Bây giờ, xa cách hơn hai mươi năm, bà Chu lại nghe được tên của Chu Hằng Thiên, người khác không thể nào tưởng tượng được sự chấn động trong lòng bà ấy lúc này.
Bà Chu sững sờ nhìn Thủy Băng Nguyệt.
Bố của cô gái này là Chu Hằng Thiên, vậy nghĩa là....
Trong chớp mắt, bà Chu đã biết được thân phận của Thủy Băng Nguyệt.
E rằng đây là con của Chu Hằng Thiên và phu nhân sau khi ông ấy trở lại gia tộc.
Mẹ hai...
Quả thực nên gọi mình là mẹ hai.
"Đúng vậy, con à, con nên gọi là mẹ hai, con nên gọi là mẹ hai."
Bà Chu vui đến phát khóc, lập tức ôm Thủy Băng Nguyệt vào lòng, cằm bà không ngừng vuốt nhẹ trêи đầu Thủy Băng Nguyệt.
Thủy Băng Nguyệt bị bà Chu kéo vào trong lòng, hơi bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Nhưng cô không có bất kỳ phản kháng nào, ngược lại cảm thấy ở trong lòng bà Chu vô cùng ấm áp.
Từ sau khi mẹ qua đời lúc cô còn bé, Thủy Băng Nguyệt chưa bao giờ được hưởng thụ cái ôm ấm áp của mẹ.
Bây giờ, giờ phút này, Thủy Băng Nguyệt lại một lần nữa cảm nhận được cái ôm của một người mẹ.
Lúc này, Thủy Băng Nguyệt vô cùng thỏa mãn, nước mắt không kìm nổi cứ rơi xuống.
...
“Con à, bố con... ông ấy vẫn khỏe chứ?”