"Có lẽ các người cho rằng một gia tộc ẩn giật đứng ở trêи cao như Hứa gia căn bản không thể ra tay với các người, nhưng điều tôi muốn nói với các người là các người nhầm rồi, Hứa gia không hề nhân từ như các người tưởng!"
"Còn thái độ của tôi và Tô gia chính là chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để ngăn chặn Hứa gia, thậm chí tiêu diệt Hứa gia bằng mọi giá!"
Giọng nói rất cao và mạnh mẽ, hơi thở bình tĩnh, như thể phát ra từ trái tim.
Vâng, nói hay, nói rất hay!
Phụt......
Lúc đầu mọi người còn chưa kịp phản ứng, nhưng sau khi có người nếm thử, họ mới đột nhiên tỉnh ngộ, sững sờ nhìn Chu Dương, đột nhiên không nói nên lời.
Tĩnh lặng!
Trong khoảnh khắc, trong phòng Thăng Long toàn là sự im lặng, hơn nữa nó còn kéo dài mãi một lúc lâu.
Không ai nghĩ rằng Chu Dương sẽ nói ra những lời như vậy.
Không chỉ Đinh Chính Nghĩa và đông đảo những người ủng hộ Đinh gia, mà ngay cả Tôn Càn Khôn, người có mục tiêu tương tự như Chu Dương, cũng không ngờ rằng tất cả đều kinh ngạc nhìn Chu Dương, há hốc mồm không ngậm lại được.
Chu Dương vừa nói cái gì?
Cố gắng hết sức để ngăn chặn Hứa gia, thậm chí không tiếc mọi giá tiêu diệt họ?
Cậu ta đang đùa à? Thật không vui chút nào!
"Phụt..”.
Đột nhiên, một người không kìm được, phun thẳng nước miếng ra ngoài.
Điều này như chọc vào tổ ong vò vẽ, trong tích tắc, mọi người đều bật cười.
"Ha ha, đây thực sự là một trò đùa hài hước nhất mà tôi đã nghe trong năm nay!"
"Chu Dương nghĩ mình là ai? Dựa vào cậu ta mà cũng muốn cố liều mạng với Hứa gia? Chẳng lẽ cậu ta cho rằng bên cạnh mình có mấy tông sư võ giả thì bất khả chiến bại rồi hay sao?"
"Phải đó, Chu Dương còn quá trẻ, hơi ngông cuồng, không thể nhận thức được sự thực”.
"Đúng vậy, ngay cả Tôn gia cũng muốn liên thủ với các gia tộc lớn ở Đông Hải, mới dám khiêu chiến với Hứa gia, đối với chuyện này, Tôn gia chỉ muốn giành thế thượng phong cho gia tộc mình, chứ không nghĩ về việc sẽ làm gì với nhà Hứa gia. Còn tên Chu Dương này ăn nói ngông cuồng, không nhận thức rõ được thân phận của mình".
"Chu Dương, cậu nói như vậy có người nào tin được không? Không phải cậu nghĩ rằng tất cả mọi người đều là kẻ ngu ngốc như mình đấy chứ”.
"Chu Dương, cậu có biết Hứa gia là sự tồn tại như thế nào không? Cậu biết gia tộc ẩn dật có nghĩa là gì không?"
“...”
...
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều nhìn Chu Dương với ánh mắt và lời nói giễu cợt.
Theo như họ thấy, Chu Dương hẳn là điên mới nói ra lời như vậy.
Cần biết rằng, ngay cả trong Tôn gia hùng mạnh ở Đông Hải cũng không dám nói những lời như vậy, mà chỉ muốn đoàn kết các gia tộc lớn nhỏ ở Đông Hải cùng nhau chống lại Hứa gia, không bao giờ dám nghĩ đến việc tiêu diệt Hứa gia.
Nhưng còn Chu Dương?
Cậu ta dám to gan nói ra một điều như vậy.
Cậu ta dựa vào cái gì chứ?
Lẽ nào là do cậu ta hợp tác liên minh với Tô gia?
Hay dựa vào bốn tông sư võ giả bên cạnh mình?
Tất cả mọi người đều chế nhạo Chu Dương, không ai coi trọng anh, mặt mũi người nào người nấy đều lộ ra vẻ châm chọc cùng sự chán ghét, cứ như Chu Dương ở đây chỉ tổ kéo đẳng cấp của họ xuống thấp hơn vậy.
Ngay cả Tôn Càn Khôn, người muốn đối mặt trực diện với Hứa gia cũng nhìn Chu Dương như một kẻ ngốc.
Mạnh như Tôn gia bọn họ, Tôn Càn Khôn cũng không dám nói ra lời như vậy, Chu Dương sao lại dám?
"Ha ha ha ha, Chu Dương, cậu thật sự đã làm tôi mở rộng tầm mắt. Ai cho cậu nhiều dũng khí để nói những điều như vậy?"
Đinh Chính Nghĩa đột nhiên cười lớn, nhìn Chu Dương với vẻ đầy khinh thường.
Ông ta chưa từng nghĩ Chu Dương sẽ nói ra một câu như vậy.
Chưa nói đến những thứ khác, nếu Chu Dương chỉ muốn dựa vào Tô gia và bốn tông sư võ giả bên cạnh mình thì Dương chính là một kẻ ngu ngốc không hơn không kém.
Với thực lực như vậy, ở trước mặt Hứa gia, chưa nói đến việc tiêu diệt họ, thậm chí còn không thể làm nổi việc ngăn cản sự tấn công của Hứa gia.
Ngay khi hai bên tiếp xúc với nhau, Chu Dương cũng sẽ bị xóa sổ trong tích tắc.
Đinh Chính Nghĩa không bao giờ nghĩ rằng có gia tộc và thế lực nào ở Đông Hải có thể chống lại với Hứa gia dù chỉ một hai phần.
Và đây cũng là lý do chính khiến ông ta luôn thể hiện việc giữ thái độ lặng yên quan sát.
Bằng không, nếu có ai thực sự có thểlay chuyển được Hứa gia, Đinh Chính Nghĩa sẽ quyết định là người đầu tiên đầu quân cho họ.
Nếu có thể tự mình làm chủ, đứng ở trêи cao thì có ai chịu được việc trêи đầu mình còn tồn tại một gia tộc ẩn dật chứ.
"Không phải cậu nghĩ rằng hợp tác với Tô gia thì có thể chiến đấu với Hứa gia đấy chứ? Chu Dương, cậu thật sự quá mơ mộng hão huyền rồi đấy!”
"Đừng nói là có thêm toàn bộ Tô gia, cho dù hiện tại có bên cạnh cậu có bốn tông sư võ giả, đó cũng chỉ là ảo tưởng!"
Đinh Chính Nghĩa nói không chút lưu tình.
Thái độ và suy nghĩ của những người khác cũng giống như Đinh Chính Nghĩa, họ đều cho rằng Chu Dương chẳng qua đang mơ mộng hão huyền.
Nếu Hứa gia thực sự dễ đối phó như vậy, chẳng phải sức mạnh của họ hợp lại còn không bằng sức mạnh của Chu Dương và Tô gia hợp lại hay sao?
Đạo lý thì hiểu cả đấy, nhưng việc đối nhân xử thế cũng phải để con mắt của mình nhìn thoáng ra, biết được người nào mình có thể dây vào, người nào không thể dây vào được.
Mà những gì Chu Dương nói lúc này chính là dây vào người mà anh không thể dây vào được.
"Xem ra mọi người đều không tin!"
Chu Dương bất lực giang hai tay ra, anh nhìn thẳng Tô Thế Minh, nhìn ra được chút nghi hoặc trong mắt của ông ta.
Chu Dương rất bất lực, anh chỉ đơn giản nói ra suy nghĩ và thái độ của mình, nhưng mọi người dường như đều cho rằng anh điên rồi.
Ngay cả ánh mắt của Tô Thế Minh khi nhìn anh cũng có chút không đúng.
Lẽ nào Tô Thế Minh cũng nghĩ rằng mình là một kẻ ngốc, đầu óc không bình thường sao?
Chu Dương thầm thở dài, cảm thấy vô cùng bất lực.
"Chu Dương, rốt cuộc cậu đang nói cái quái gì vậy? Lúc trước cậu không nói sẽ tiêu diệt Hứa gia. Hứa gia là một gia tộc ẩn dật, cậu biết chuyện này có nghĩa là gì không?"
Tô Thế Minh thì thầm, trong lời nói của ông ta cũng có chút lo lắng.
Ông ta đưa ra quyết định Tô gia sẽ hợp tác với Chu Dương, nhưng trước giờ ông ta không biết rằng Chu Dương lại muốn tiêu diệt Hứa gia.
Làm thế nào để tiêu diệt? Dựa vào ai?
Tô gia?
Trong lòng Tô Thế Minh thấp thỏm, chưa nói đến Tô gia của ông ta, toàn bộ Đông Hải đoàn kết lại với nhau, may ra có thể chống đỡ được Hứa gia một phần nào.
Nhưng hiện giờ, điều Chu Dương nói không phải là chống lại Hứa gia, mà là muốn tiêu diệt họ.
Nếu không phải đầu óc anh có vấn đề, làm sao anh có thể nói ra những lời như vậy.
"Ông yên tâm, tôi đã có chuẩn bị sẵn rồi, nếu không có sự tự tin tuyệt đối, tôi sẽ không nói những lời như vậy”.
Chu Dương nói khẽ an ủi.
Lúc này anh vẫn chưa thể nói rõ ra sự hợp tác giữa anh và Hổ gia, dù sao cũng đâu có biết rốt cuộc có ai ở đây có qua lại với Hứa gia, sẽ âm thầm đem chuyện này nói cho Hứa gia biết hay không.
Nếu thật là như vậy, khi biết được sự hợp tác giữa Chu Dương và Hổ gia, thì Hứa gia có khả năng sẽ ra tay trước, sẽ dùng thủ đoạn sấm sét dốc sức đối phó với anh.
Khi đó, cho dù Chu Dương và Hổ gia hợp tác với nhau, e rằng rất có thể sẽ rơi vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
"Tôi chỉ là thể hiện rõ thái độ của mình, còn việc có thể làm được hay không, thì không liên quan gì đến các người”.
"Đương nhiên, nếu có ai muốn sát cánh cùng chúng tôi, tôi đương nhiên rất hoan nghênh!"