Sự chú ý của tất cả mọi người đều dồn vào vấn đề đó, họ cho rằng Chu Dương trẻ tuổi như vậy, không thể nào có sức mạnh, nói cách khác, anh nói ra như vậy chẳng qua chỉ là đang khoác lác, ngông cuồng tự cao mà thôi.
Nhưng trong lòng Tô Thế Minh khẽ dao động, đổi sang một lối suy nghĩ khác.
Ngộ nhỡ, Chu Dương nói vậy bởi vì cậu ta thật sự có sức mạnh thì sao?
Bởi vì Chu Dương có đầy đủ sức mạnh, cho nên cậu ta mới dám nói ra chuyện muốn tiêu diệt Hứa gia ở trước mặt nhiều người như vậy.
Dĩ nhiên sức mạnh của Chu Dương đến từ thực lực tuyệt đối của cậu ta.
Thực lực tuyệt đối đến từ đâu?
Bốn tông sư võ giả bên cạnh cậu ta sao?
Trong bốn tông sư võ giả kia, một người trẻ tuổi nhất là Ngưu Xuyên, Tô Thế Minh đã biết từ lâu, còn Chu Phong đã đến cùng Chu Dương và Ngưu Xuyên vào lần trước khi Chu Dương đến Tô gia bàn chuyện hợp tác.
Về phần hai tông sư võ giả còn lại, trước đây Tô Thế Minh chưa từng gặp, thậm chí trong mấy chục năm qua ở Đông Hải cũng chưa từng thấy.
Đông Hải nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Nhưng tông sư võ giả bất kể ở nơi nào cũng là sự tồn tại vô cùng quan trọng, đối với bất kỳ gia tộc nào cũng rất quý hiếm.
Gia tộc bình thường có được một tông sư võ giả bảo vệ đã có thể phát triển rất nhanh, ít nhất cũng sẽ trở thành gia tộc hạng hai ở địa phương.
Nếu số lượng tông sư võ giả trong một gia tộc vượt qua hai, thì sẽ có khả năng trở thành gia tộc hạng nhất.
Còn về số lượng tông sư võ giả trong gia tộc ẩn dật, không gia tộc nào ít hơn hai mươi.
Nói cách khác, Chu Dương có thể khiêu chiến với Hứa gia, thậm chí nói ra câu tiêu diệt Hứa gia, vậy thì số lượng tông sư võ giả mà Chu Dương có thể dùng, tuyệt đối không ít hơn hai mươi người.
Hai mươi tông sư võ giả!
Nhiều tông sư võ giả như vậy, một khi điều động, thì sẽ có động tĩnh không thể che giấu được ở Đông Hải.
Nhưng cho đến nay, đừng nói Tô gia của ông ta, đến cả Tôn gia và Đinh gia cũng không hề hay biết gì.
Do đó tình huống như vậy chỉ có hai khả năng.
Một là Chu Dương căn bản không có sức mạnh gì, cậu ta nói như vậy hoàn toàn là làm xằng làm bậy.
Hai là Chu Dương có thủ đoạn không ai biết, che giấu được sự thăm dò của tất cả mọi người, có hơn hai mươi tông sư võ giả, chuẩn bị đối phó với Hứa gia, một lần hành động tiêu diệt toàn bộ Hứa gia.
Nghĩ tới đây, trong đầu Tô Thế Minh thoáng chốc hiện lên hai tông sư võ giả khác ở bên cạnh Chu Dương.
Hứa Phong Lực và Hứa Phong Phàm.
Dĩ nhiên Tô Thế Minh không biết hai tông sư võ giả kia tên gì, nhưng từ trêи người bọn họ, Tô Thế Minh có cảm giác khá quen thuộc, giống như đã từng gặp ở đâu đó, nhưng lúc này chưa thể nhớ ra.
Càng nghĩ theo hướng này, trong lòng Tô Thế Minh lại càng kϊƈɦ động.
Ngộ nhỡ Chu Dương thật sự có sức mạnh thì sao?
Vậy Chu Dương nói tiêu diệt Hứa gia là có xác suất rất lớn, nếu Tô gia và Chu Dương hợp tác, vậy thì sau khi tiêu diệt Hứa gia, lợi ích Tô gia có thể có được là thứ mà người bình thường không dám tưởng tượng đến.
Cái gọi là phải mạo hiểm mới có được phú quý, thời điểm này Tô Thế Minh mới thật sự hiểu được ý nghĩa của câu nói này.
Sắc mặt Tô Thế Minh trở nên u ám, trông có vẻ như đang đấu tranh tư tưởng rất kịch liệt.
Những người khác nhao nhao nhìn Tô Thế Minh, đợi ông ta đưa ra quyết định cuối cùng.
Trong lòng mọi người đang treo một tảng đá lớn, như thể một câu nói của Tô Thế Minh sẽ khiến tảng đá lớn này nặng nề rơi xuống, khiến bọn họ bị thương.
“Cứ làm như thế này!”
Đột nhiên, Tô Thế Minh hung dữ đấm mạnh lên mặt bàn, khuôn mặt lộ ra vẻ dứt khoát.
Mọi người cũng lập tức căng thẳng, nhìn Tô Thế Minh với vẻ mặt thấp thỏm và bất an.
Khuôn mặt Tô Nam Phương và Tô Thái càng hiện lên sự lo lắng, bọn họ có thể nhìn thấy thần sắc không giống với tưởng tượng của bọn họ từ trêи mặt Tô Thế Minh.
“Trước tiên đừng làm gì cả, tạm thời duy trì sự hợp tác giữa Tô gia chúng ta và Chu Dương, đừng nói lung tung gì với bên ngoài, bên ngoài đồn đại thế nào chúng ta cũng không cần quan tâm, tôi cần nói chuyện cẩn thận với Chu Dương”.
Tô Thế Minh trầm giọng nói.
Lúc này, toàn bộ đại sảnh bỗng chốc yên tĩnh, tất cả mọi người đều há hốc miệng không nói nên lời.
Mọi người đều không ngờ cuối cùng Tô Thế Minh lại nói ra những lời này.
Tạm thời không làm gì cả, cứ duy trì quan hệ hợp tác giữa Tô gia và Chu Dương?
Đây là ý gì?
Tô Thế Minh còn có ý nghĩ để Tô gia và Chu Dương hợp tác, lẽ nào ông ta không lo lắng lời nói của Chu Dương chọc giận Hứa gia, Hứa gia sẽ tìm tới tận cửa sao?
“Gia chủ, không được!”
“Gia chủ, ông đang đặt Tô gia ở vị trí nào?”
“Hợp tác với Chu Dương, lẽ nào gia chủ muốn đặt Tô gia ở dưới cơn thịnh nộ của Hứa gia sao?”
“Đúng vậy, rốt cuộc Chu Dương kia có gì khiến gia chủ coi trọng như vậy, đến cả lời như vậy mà cậu ta cũng dám nói ra, mà gia chủ không chỉ không phủi bỏ quan hệ của Tô gia và Chu Dương, ngược lại còn muốn bàn bạc cẩn thận với cậu ta?”
“Đúng vậy, có gì phải bàn đâu, mau chóng đưa ra tuyên bố giải thích về quan hệ của Tô gia chúng ta và Chu Dương mới là điều quan trọng nhất”.
“Nếu Hứa gia tức giận, Tô gia chúng ta lấy cái gì để chống đỡ, chẳng lẽ chỉ dựa vào một câu muốn tiêu diệt Hứa gia của Chu Dương sao?”
...
Thoáng chốc, rất nhiều vệ sĩ trong đại sảnh bắt đầu nổi giận, ai cũng tràn đầy phẫn nộ, phản đối quyết định của Tô Thế Minh.
Giống như nếu làm theo lời của Tô Thế Minh, thì Tô gia rất nhanh sẽ tan thành mây khói, không thể tồn tại dưới cơn thịnh nộ của Hứa gia.
Thậm chí, nếu bây giờ Tô gia không lập tức đưa ra tuyên bố giải thích quan hệ của Tô gia và Chu Dương sẽ có ảnh hưởng vô cùng bất lợi đối với Tô gia.
“Đủ rồi!”
Tô Thế Minh yên lặng nhìn vẻ mặt phẫn nộ của mọi người, lắng nghe lời phản đối của họ.
Nhưng dù sao Tô Thế Minh cũng là gia chủ của Tô gia, ông ta đã đưa ra quyết định thì dĩ nhiên không cho phép những người khác phản đối quyết định của mình.
“Gia chủ, ông làm như vậy đã nghĩ đến hậu quả chưa?”
Những người khác bị Tô Thế Minh quát mắng, lập tức trở nên yên tĩnh.
Nhưng Tô Nam Phương là vệ sĩ hạng ba, thêm việc bản thân còn là một tông sư võ giả, còn là bề trêи của Tô Thế Minh, có quyền cao chức trọng ở Tô gia.
Người khác không dám phản đối Tô Thế Minh, nhưng Tô Nam Phương lại không quan tâm.
Bây giờ ông ta chỉ muốn nhanh chóng kéo Tô gia ra khỏi vòng xoáy này.
Nếu không, lần này, rất có thể Tô gia sẽ bại trong tay Tô Thế Minh, đây là điều Tô Nam Phương tuyệt đối không muốn nhìn thấy.
“Tô Nam Phương, tôi là gia chủ Tô gia, quyết định của tôi chính là quyết định của Tô gia, lẽ nào ông muốn phản đối sao?”
Vẻ mặt Tô Thế Minh nghiêm trọng, nhìn Tô Nam Phương, trầm giọng nói, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Lần này, Tô Thế Minh không chỉ khiến những vệ sĩ khác sửng sốt, mà cũng khiến Tô Nam Phương ngây người.
Ở Tô gia, Tô Thế Minh luôn có biểu hiện vô cùng ôn hòa, bất kể đối với chuyện gì, từ trước đến nay cũng khá nhẹ nhàng, cách xử sự cũng vô cùng hào phóng điềm đạm, rất ít khi tức giận với người khác.
Vì vậy đa số vệ sĩ Tô gia còn tưởng tính cách Tô Thế Minh như vậy, cho nên vào những lúc Tô gia bàn chuyện, bọn họ đều vô cùng mạnh bạo.
Hôm nay, Tô Thế Minh đột nhiên thể hiện quyền lực mạnh mẽ, thậm chí cho dù là đối diện với Tô Nam Phương, Tô Thế Minh cũng không hề chùn bước, quả thực đã khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.