“Thật sao?”
Ánh mắt Tô Thế Minh sáng ngời, trầm giọng hỏi.
Lúc này, câu nói của Chu Dương cứ như cho ông ta một viên thuốc an thần.
Không dưới hai mươi tông sư võ giả sẽ có sức mạnh lớn đến mức nào, cho dù đối mặt với gia tộc ẩn dật Hứa gia, thì hai mươi tông sư võ giả cũng đã đủ.
Có điều, Chu Dương vừa nói, hai mươi tông sư võ giả bên cạnh anh đều là người của Hổ gia.
Nói cách khác, đám tông sư võ giả đó chắc hẳn cũng đến từ bên Hổ gia.
Như vậy, Hổ gia này rốt cuộc là ai?
Tuy nghi ngờ trong lòng, nhưng Tô Thế Minh cũng đã âm thầm đưa ra quyết định, đợi sau khi trở về, nhất định sẽ điều tra xem Hổ gia này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Bây giờ, có quan hệ tốt với Hổ gia cũng là một nhân tố vô cùng quan trọng.
“Tất nhiên rồi, đã khi nào tôi nói dối ông chưa?”
Chu Dương cười ha hả nói, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.
“Tôi nghĩ, như vậy có thể giúp các ông yên tâm hơn, ít nhất, tôi sẽ không đưa bản thân ra làm trò đùa. Hứa gia là gia tộc ẩn dật, ngay cả gia tộc hạng nhất như Tô gia các ông cũng không thể sánh được, đơn độc một mình tôi, trong tay cũng chỉ có một ít cổ phần của công ty Danh Dương, chẳng lẽ lại dựa vào công ty Danh Dương ư? Chỉ một ít cổ phần thì có thể đối đầu với Hứa gia được sao?”
Chu Dương thả lỏng nói.
“Thực ra, nếu chỉ dựa vào một ít cổ phần của công ty Danh Dương vốn dĩ không là gì, có điều, cậu đoán xem khi nào Hứa gia sẽ tiếp tục cử người đến?”
Tô Thế Minh im lặng một hồi, đã nghĩ thông suốt được nhiều chuyện, ông ta khẽ hỏi.
Đây cũng là điều Tô Thế Minh muốn biết.
Nếu bọn họ biết mốc thời gian Hứa gia phái người đến đối phó Chu Dương thì có thể sớm chuẩn bị trước để không đến mức luống cuống lúc người Hứa gia đến.
“Tôi cũng không biết khi nào họ đến, nếu tính theo thời gian thì chắc chưa đủ, chắc khoảng tầm một hai ngày nữa, nói không chừng, bây giờ chúng ta bàn bạc ở đây, người Hứa gia đang chờ ở bên ngoài cũng nên”.
Chu Dương khẽ cười nói.
Hứa gia có lẽ sẽ sai người tới đây trong một hai ngày nữa.
Từ lúc bắt giữ Hứa Du tới giờ đã gần mười ngày trôi qua, cũng đủ để bên nhánh chính Hứa gia phản hồi lại.
Bây giờ thời gian bọn họ có để chuẩn bị trước cũng không còn nhiều lắm.
Có điều Chu Dương có vẻ bình tĩnh hơn nhiều so với Tô Thế Minh.
Người trong nhánh chính Hứa gia nhất định sẽ tới tìm anh, bởi vì viên ngọc kia là thứ mà người nhánh chính của Hứa gia nhất định phải lấy được.
Ngoại trừ điều này ra, e rằng Hứa gia cũng đã biết Chu Dương hợp tác với Tô gia, còn nói phải tiêu diệt Hứa gia.
Cho nên, lần này người Hứa gia cử đến, chắc chắn khác một trời một vực so với một mình Hứa Du được sai đến lần trước.
Nhất định Hứa gia phải cân nhắc đến tình huống Chu Dương liên thủ với Tô gia.
Nói cách khác, Chu Dương dự đoán, lần này ít nhất Hứa gia sẽ đưa đến năm tông sư võ giả.
“Bây giờ chúng ta cũng không cần lo lắng tới số lượng tông sư võ giả nữa, Hứa gia sai người đến, đương nhiên là binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, điều chúng ta cần quan tâm là tiến hành trấn áp Hứa gia ở khía cạnh khác”.
Chu Dương trầm giọng nói.
Lúc này điều khiến anh để tâm là việc khống chế Hứa gia bằng vũ lực từ bên ngoài.
Hứa gia là gia tộc ẩn dật, sức mạnh vũ lực đương nhiên không thiếu tông sư võ giả.
Một gia tộc ẩn dật như Hứa gia đã tồn tại hàng trăm năm, đáng lý ra bên trong thâm sâu khó lường, ở bên ngoài cũng phải có rất nhiều tài sản mới đúng.
Có điều, căn cứ vào lời nói của đám người Hứa Nguy, thực ra Hứa gia ở giới thế tục cũng không có nhiều của cải như Chu Dương tưởng tượng.
Nhiều nhất Hứa gia cũng chỉ có vai trò là một nhà đầu tư, thực tế tài sản kinh doanh cực ít, chẳng có bao nhiêu.
Mà một gia tộc lớn như Hứa gia, mọi chi tiêu hằng ngày đều do một vài gia tộc chu cấp ổn định.
Những gia tộc này dựa vào tên tuổi Hứa gia, có thể mượn tên tuổi của Hứa gia để sử dụng một cách nhất định thì sẽ có thể thuận lợi phát triển ở giới thế tục.
Nắm bắt được điểm này, Chu Dương đã nghĩ đến nhiều khả năng.
Nếu sản nghiệp của Hứa gia ở Đông Hải không nhiều, vậy khi bọn họ xuất đầu lộ diện, muốn nuôi sống được cả một gia tộc lớn như vậy, ắt phải cần đến tài sản đủ lớn mạnh để chống đỡ.
Mà đây là một cách mà Chu Dương nghĩ có đủ khả năng để trấn áp Hứa gia.
“Quả thực, tuy rằng Hứa gia là gia tộc ẩn dật, nhưng sản nghiệp ở giới thế tục thật sự không có bao nhiêu, thậm chí, sản nghiệp của Hứa gia cũng không bằng quy mô của công ty Danh Dương…”
Chu Dương chậm rãi nói, kể ra một số thực trạng của Hứa gia.
Nhưng Chu Dương không hề nhắc tới cuộc nội chiến mười mấy năm trước khiến Hứa gia bây giờ đã chia thành hai phe.
Một khi nói như vậy, sẽ khiến Tô Thế Minh nghi ngờ, dù sao nguồn gốc của những tông sư võ giả dưới trướng Hổ gia, cũng khó mà nói rõ ràng trong thời gian ngắn được.
Càng thần bí mới càng có tác dụng.
Nếu anh nói với Tô Thế Minh rằng Hứa gia từng xảy ra đấu tranh nội bộ, phân chia thành hai nhánh, vậy thì đám người Tô Thế Minh sẽ dễ dàng liên kết Hổ gia với cuộc nội chiến của Hứa gia, đến lúc đó, bọn họ có thể đoán được lai lịch của nhóm người Hổ gia, vậy cảm giác thần bí đương nhiên sẽ biến mất không còn dấu vết.
Điều này không phải là chuyện tốt với Chu Dương.
…
Chu Dương nói xong, mọi người liền im lặng.
Mấy người Chu Dương cũng biết rõ tình hình như vậy nên vẻ mặt cũng không thay đổi gì.
Nhưng Tô Thế Minh và tứ đại vệ sĩ đều có vẻ mặt kinh ngạc và nghi ngờ nhìn Chu Dương, trong lòng chấn động.
Dù sao, những điều Chu Dương vừa nói đều là một vài thực trạng của Hứa gia.
Hứa gia là gia tộc ẩn dật, chắc chắn sẽ bảo mật thật tốt thông tin liên quan đến gia tộc, không thể tùy tiện nói ra ngoài.
Nếu như vậy, sao Chu Dương có được thông tin về những tình hình đó chứ?
Tô Thế Minh kìm nén cảm xúc, nhìn Chu Dương với ánh mắt kì lạ.
Từ lần đầu tiên gặp Chu Dương đến tận bây giờ, ông ta luôn cảm thấy bất ngờ và kinh ngạc, giống như mỗi lần Chu Dương xuất hiện trong tầm nhìn của ông ta, đều mang đến những chuyện khiến ông ta kinh hoảng.
Lúc này hiển nhiên cũng như vậy.
Người có thể nói ra chuyện nội bộ của Hứa gia một cách chi tiết tỉ mỉ như vậy, Tô Thế Minh tin rằng Chu Dương vẫn còn không ít con át chủ bài và gia cảnh chưa lộ diện.
Càng như vậy, trong lòng Tô Thế Minh lại càng yên tâm, cảm thấy lần này nói không chừng bọn họ thật sự có thể tiêu diệt Hứa gia.
Sẽ không ai tưởng tượng được những lợi ích mà Tô gia có được sau khi tiêu diệt Hứa gia.
“Nếu đã vậy thì chúng ta cần làm gì? Chu Dương, cậu cứ việc nói thẳng ra, thời gian không còn nhiều đâu”.
Tô Thế Minh thấp giọng nói, dứt khoát giao quyền chủ động cho Chu Dương, bảo anh sắp xếp mọi việc.
Mà tứ đại vệ sĩ cũng nhìn nhau, không có ý kiến gì.
Quả thực, lúc này, Chu Dương hiểu rõ thực trạng của Hứa gia hơn bọn họ nên đương nhiên có thể sắp xếp hợp lý.
Nếu để bọn họ sắp xếp thì rất có thể sẽ xảy ra sai sót.
“Được”.
Chu Dương khẽ gật đầu, trước mắt để anh sắp xếp mới là lựa chọn tốt nhất.