Yên tĩnh.
Chu Vỹ Thiên im lặng.
Ông không biết phải trả lời câu hỏi của Chu Dương ra sao.
Ba đứa con của mình là người thế nào? Quả thực Chu Vỹ Thiên rõ hơn ai hết.
Cũng chính vì vậy, khi Chu Dương hỏi câu đó, Chu Vỹ Thiên biết, ba đứa con của mình, nếu muốn tham gia cuộc chiến tranh giành quyền lực ở Chu gia, phần thắng căn bản chưa đến 20%.
Thậm chí, nếu không phải mình còn sống, vẫn có chút uy danh ở Chu gia, có lẽ bọn nó đến một phần cơ hội cũng chẳng có.
Trong hoàn cảnh ấy, ba đứa con của mình muốn tranh giành quyền lực, trở thành người thừa kế vị trí gia chủ, chính là mơ mộng hão huyền.
Chu Vỹ Thiên thầm thở dài, nghĩ đến tình cảnh của gia chủ Chu Hằng Thiên hiện tại, cảm thấy khổ sở.
Nếu Chu Hằng Thiên có con nối dõi, có thể kế nghiệp cha, thì Chu gia cũng không xảy ra nhiều chuyện đến thế, ba đứa con của mình, cũng sẽ không mơ mộng trở thành người thừa kế vị trí gia chủ.
“Haiz, nói thật lòng, tôi biết rất rõ đức hạnh của ba đứa con mình, nhưng Chu gia bây giờ, chắc là Thế Hào cậu cũng nghe nói rồi. Tình hình Chu gia hiện nay mờ mịt không rõ, gia chủ không có người thừa kế, mới dẫn đến không ít người ở Chu gia nhìn chằm chằm vị trí gia chủ như hổ đói, rục rịch động lòng, muốn trở thành người thừa kế vị trí gia chủ”.
“Ba đứa con của tôi cũng vậy, không phải tôi không muốn khuyên nhủ chúng, nhưng tôi vốn dĩ không khuyên nổi, thử nghĩ xem, vị trí gia chủ Chu gia này có biết bao cám dỗ, thậm chí, nếu tôi trẻ hơn vài chục tuổi, tôi cũng sẽ động lòng”.
Chu Vỹ Thiên thở dài, đầy vẻ tiếc nuối.
Nghe đến đây, Chu Dương rất ngạc nhiên.
Anh không ngờ rằng, chuyện này căn nguyên lại liên quan đến Chu Hằng Thiên, hơn nữa còn liên quan trực tiếp đến việc Chu Hằng Thiên không có con nối dõi.
Nói như vậy, Chu gia không biết đến sự tồn tại của mình.
Điều này khiến Chu Dương yên tâm không ít.
Có điều, nếu vì chuyện này mà Chu gia trở nên hỗn loạn, thì đó tuyệt đối không phải điều Chu Dương mong muốn.
Suy ngẫm chốc lát, vốn dĩ Chu Dương không hề muốn tiết lộ thân phận của mình, dù sao anh cũng không rõ ba người con của Chu Vỹ Thiên là người thế nào, cũng không biết Chu Vỹ Thiên có nói thân phận của mình với con của ông ta không.
Nhưng bây giờ xem ra, mặc dù Chu Vỹ Thiên quan tâm chăm sóc con mình, nhưng vẫn biết phân rõ phải trái.
Vì vậy Chu Dương lập tức hạ quyết tâm.
Sau khi liếc Trần Thế Hào, nhận được sự tán thành của Trần Thế Hào, Chu Dương không còn băn khoăn gì nữa.
Cùng lắm thì, khi Chu gia biết đến sự tồn tại của mình, quân đến tướng chặn nước đến đất ngăn, thế giới rộng lớn như vậy, Chu Dương không tin mình không có chốn dung thân.
“Ông Chu nói sai rồi, Chu Hằng Thiên chưa hẳn không có con nối dõi”.
Trần Thế Hào thấp giọng nói.
Sau khi biết Chu Dương đã có quyết định, Trần Thế Hào không ngăn cản mà chủ động nói ra.
Bởi vì ông ấy biết, nếu để Chu Dương tự mình nói ra thân phận của bản thân, sẽ khiến Chu Vỹ Thiên nghi ngờ, chi bằng mình nói ra trước.
Như vậy, cho dù Chu Vỹ Thiên có nghi ngờ gì, cũng là nửa tin nửa ngờ, bởi người nói ra là Trần Thế Hào.
Trần Thế Hào muốn Chu Vỹ Thiên nửa tin nửa ngờ.
“Cậu nói cái gì?”
Chu Vỹ Thiên kinh ngạc, đột ngột đứng bật dậy, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Trần Thế Hào, tựa như muốn nhìn thấu Trần Thế Hào từ trong ra ngoài,
“Thế Hào, cậu nói vậy là có ý gì?”
Chu Vỹ Thiên rất bất ngờ, ông ta không biết vì sao Trần Thế Hào lại nói những lời này, nhưng ông ta biết, lời Trần Thế Hào nói không phải là vu vơ không mục đích.
Nhất định có chứng cứ gì đó, bằng không Trần Thế Hào sẽ không thể gánh nổi hậu quả khi nói ra những lời này.
Chu Hằng Thiên có con nối dõi?
Lần này, Chu Vỹ Thiên cảm thấy hôm nay Trần Thế Hào đến đây, có lẽ là mang đến may mắn cho mình.
Trước mắt mặc dù Chu gia vẫn là một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, thực lực rất mạnh.
Nhưng vì gia chủ Chu Hằng Thiên không có con nối dõi, trêи dưới Chu gia đều rục rịch nhăm nhe.
Đặc biệt là sau khi phu nhân của gia chủ qua đời, Chu Hằng Thiên chỉ có một cô con gái duy nhất là Thủy Băng Nguyệt, có không ít người Chu gia nhòm ngó vị trí gia chủ, tới tấp liên kết các bên muốn tranh giành vị trí gia chủ.
Mà ba đứa con của Chu Vỹ Thiên, cũng là một trong số đó.
Cục diện này khiến tình hình Chu gia hiện tại rất tệ, sự phát triển sản nghiệp gia tộc cũng bị ảnh hưởng, tổn thất không ít.
Căn nguyên của mọi chuyện, đều là vì Chu Hằng Thiên không có người thừa kế.
Nhưng nếu Chu Hằng Thiên có con nối dõi, thì vị trí gia chủ đã được quyết định, người khác sẽ không nảy sinh suy nghĩ tranh đoạt, Chu gia cũng không có bất kỳ rối ren nào.
Chỉ là, bao nhiêu năm qua, không ai ở Chu gia, kể cả Chu Vỹ Thiên, biết chuyện Chu Hằng Thiên có con nối dõi, tại sao Trần Thế Hào lại nói như vậy?
Chẳng lẽ ông ấy biết chuyện gì đó mà ngay cả Chu Vỹ Thiên cũng không biết?
Chu Vỹ Thiên nhìn Trần Thế Hào với vẻ mặt đầy mong chờ, ngay cả nhịp thở cũng gấp gáp hơn.
Ông ta nóng lòng muốn biết những lời Trần Thế Hào nói có thật hay không.
Nếu là thật, vậy thì con trai của Chu Hằng Thiên rốt cuộc đang ở đâu, tại sao bao nhiêu năm qua chưa từng nghe Chu Hằng Thiên nhắc đến.
Nếu là giả, vậy mục đích của Trần Thế Hào là gì? Lẽ nào ông ấy muốn bịa ra chuyện con nối dõi của Chu Hằng Thiên?
Trần Thế Hào trầm ngâm một lúc, để lão gia điều chỉnh tâm tình, sau đó liếc nhìn Chu Dương.
“Cậu ấy chính là con trai của Chu Hằng Thiên, hơn hai mươi năm trước, Chu Hằng Thiên quen một người phụ nữ ở Đông Hải…”
Trần Thế Hào nhìn Chu Dương, chậm rãi nói, từ từ kể hết mọi chuyện xảy ra với Chu Hằng Thiên hơn hai mươi năm về trước ở Đông Hải.
Mà lúc này cũng là lần đầu tiên Chu Dương nghe được toàn bộ câu chuyện trong quá khứ.
Trần Thế Hào nói càng nhiều, sắc mặt Chu Vỹ Thiên càng thêm kϊƈɦ động, cũng nhìn về phía Chu Dương, khóe mắt ngấn lệ.
Đúng vậy, đúng vậy, tất cả đều đúng.
Chu Hằng Thiên hơn hai mươi năm trước từng đến Đông Hải, chuyện này Chu Vỹ Thiên đều biết, thậm chí, khi ấy Chu Hằng Thiên nói đến chuyện liên hôn với đại tiểu thư Thủy gia, chính là muốn làm mối cho hai người.
Nhưng lúc đó, họ không ngờ rằng, Chu Hằng Thiên chỉ đi Đông Hải một chuyến, lại phải lòng một người phụ nữ, còn làm người đó có thai.
Thế nhưng khi Chu Hằng Thiên rời khỏi Đông Hải quay về thủ đô, bọn họ không nghe thấy Chu Hằng Thiên nhắc đến chuyện này nữa.
Cho nên người phụ nữ Chu Hằng Thiên yêu đã mang thai, sinh ra một bé trai, trêи dưới Chu gia không một ai biết.
Thậm chí, có lẽ chính Chu Hằng Thiên cũng không hề hay biết gì.
“Chính là cậu ấy? Cậu ấy chính là con trai của Chu Hằng Thiên?”
Chu Vỹ Thiên nhìn Chu Dương, run rẩy vươn tay ra, muốn chạm vào Chu Dương.
Trần Thế Hào liếc Chu Dương một cái, Chu Dương lập tức chủ động tiến lên, nắm lấy tay ông ta, bàn tay lạnh ngắt nhưng mạch đập rất ổn định.