Chu Dương thở dài một hơi.
Có lúc anh thấy cuộc đời mình đúng là vất vả cực nhọc.
Rõ ràng bản thân là con riêng, hơn hai mươi năm trước không có bố bên cạnh, hơn nữa, lúc nhận ra thân phận mình, thì lại không dám tùy tiện rêu rao, có một thế lực mạnh như Chu gia đằng sau lại không dám công khai với mọi người.
Còn bây giờ, nội bộ Chu gia trục trặc, một người không liên quan như anh lại phải bận tâm.
Đây chỉ là chuyện vặt thôi mà?
Chu Dương không biết, lúc này tâm trạng khá buồn phiền.
Cả ngày đi thăm hỏi lại trắng tay về, trong lòng đã sớm nhịn không nổi, giờ nhớ lại mấy người sáng nay gặp, nhớ lại bộ dạng vòng vo của bọn họ, thậm chí còn kêu than khổ sở, Chu Dương cực kì tức giận, hận không thể lôi bọn họ ra, trói vào cột, dạy dỗ cho một trận.
"À, có nhiều chuyện, dù là tôi cũng không biết rõ. Nhưng Chu Dương, cậu phải biết, Chu gia là một trong bốn gia tộc lớn nhất ở thủ đô, không hề đơn giản như người ngoài nhìn vào, thậm chí, còn phức tạp hơn là cậu tưởng".
"Cậu nghĩ như nào về Chu gia thì tôi không biết, nhưng từ nay về sau, mọi ý tưởng của cậu đều nên kĩ càng hơn nữa, vì Chu gia lớn mạnh thần bí, khác xa những gì người ngoài tưởng tượng".
"Thậm chí, tôi biết dù Chu Hằng Thiên là gia chủ, nhưng quyền lực của ông ấy không phải lớn nhất ở Chu gia. Phía trêи ông ấy còn có hội trưởng lão, do những trưởng bối của Chu gia lập nên".
"Hai lão gia Chu Vỹ Hải, Chu Vỹ Thiên, lúc trước là thành viên của hội trưởng lão Chu gia, nên họ mới có uy tín, quyền uy cao như vậy trong Chu gia, dù là gia chủ cũng phải nhún nhường họ ba phần".
...
Trần Thế Hào nhẹ giọng nói, ngôn từ rất nghiêm túc.
Chu Dương hơi sững sờ, nhìn Trần Thế Hào đầy khó tin.
Hội trưởng lão?
Lần đầu tiên anh nghe đến cái này, trêи gia chủ Chu gia còn có một hội trưởng lão, toàn những trưởng bối trong Chu gia, có thể phản đối cả mệnh lệnh của gia chủ.
Nói cách khác, gia chủ Chu gia cũng không nắm quyền lực lớn nhất, mà là hội trưởng lão.
Chu Dương không ngờ, hai lão gia hôm qua gặp lại chính là thành viên của hội trưởng lão đó.
Nhưng nếu bọn họ là người của hội trưởng lão, sao lại xuất hiện ở Đông Hải?
Trong lòng Chu Dương suy tính tỉ mỉ nhưng không nghĩ ra được gì, nên hỏi lại Trần Thế Hào mong ông giải thích.
"Hai lão gia đều là kiểu người tâm thế cao ngạo, thế hệ bọn họ trừ lão gia chủ ra, thì năng lực bọn họ là mạnh nhất, cho nên trong hội trưởng lão cũng rất có uy tín, được nhiều người ủng hộ".
"Nhưng Chu Dương, cậu nên biết thế giới này thịnh suy xoay vần, không ai cứ mãi trêи đỉnh cao, mà sẽ có lúc thất bại. Nên một người khi đang lúc cường thịnh nhất, phải học cách rút, cho mình một đường lui".
"Lời nói hai lão gia ở hội trưởng lão rất có sức nặng, nhưng bọn họ chỉ có hai người, còn hội trưởng lão đều là trưởng bối Chu gia, thử hỏi số lượng bao nhiêu?"
"Dù ít người lớn tuổi hơn hai người đó, nhưng năng lực và thực lực không đủ, nên cậu nghĩ họ thấy vui khi hai lão gia đó lúc trẻ thì cướp hết sự chú ý, còn về già tiếp tục bị họ và hội trưởng lão lấn át sao?"
“Dù mọi người đều thuộc Chu gia, nhưng Chu gia từ trước đến nay, không ít thế hệ có nhiều người họ hàng xa tới năm đời, quan hệ máu mủ mờ nhạt. Người như vậy, chẳng có mấy thiện ý với người nhà Chu gia”.
"Thế giới này, cho đến giờ đều là cá lớn đớp cá bé!"
...
Trần Thế Hào trầm giọng nói. Nhiều lời hôm nay ông không định nói với Chu Dương, nhưng giờ không nói không được.
Cả ngày hôm nay thất bại, khiến trong lòng Chu Dương bất an, sẽ ảnh hưởng đến năng lực phán đoán và ý chí của anh.
Nên ông nhất định phải ngăn sự bất an đó lại.
Do đó ông đành phải nói rõ về hội trưởng lão của Chu gia, để anh biết, thế lực áp đảo gia chủ tồn tại ở Chu gia.
Yên lặng!
Trần Thế Hào nói xong, trong phòng vô cùng yên lặng.
Chu Dương cúi đầu, khuôn mặt bình tĩnh không rõ vui buồn, cũng không có chút ưu sầu bất an nào.
Chỉ cần quan sát kĩ sẽ biết, lúc này cặp mắt anh không chút sắc thái, có vẻ đang tập trung nghĩ ngợi gì, nhưng nghĩ sâu quá nên bây giờ chưa kịp hoàn hồn lại.
Tôn Liên nhìn Trần Thế Hào, rồi lại nhìn Chu Dương, vẻ mặt lộ rõ sự lo âu.
Những gì Trần Thế Hào vừa nói, đã là cú đánh mạnh với Tôn Liên, huống gì đến Chu Dương.
Lúc trước bà ấy đã từng làm việc ở Chu gia, là một người đại diện quan trọng của Chu gia ở tỉnh Tương Tây.
Tôn Liên không nắm rõ chuyện về Chu gia như Trần Thế Hào, nhưng ít nhiều có nghe nói đến.
Tuy nhiên, đây là lần đầu bà ấy nghe tới hội trưởng lão, trong lòng không khỏi kinh ngạc sợ hãi.
Tôn Liên đã như vậy, nói gì đến Chu Dương - người không biết chút gì về nội bộ Chu gia.
Trong lòng bà hoang mang không biết làm gì, bình thường chưa từng như vậy.
"À, Chu Dương, chắc cậu sẽ trằn trọc chuyện hôm nay. Cậu phải biết những gì tôi vừa nói, chỉ cần tiếp xúc sâu với gia chủ ít nhiều đều biết, thậm chí bố cậu Chu Hằng Thiên, em gái cậu Thủy Băng Nguyệt, đều biết nội tình. Cậu nghe em cậu nói tới chuyện nào liên quan hội trưởng lão chưa?"
Trần Thế Hào đột nhiên hỏi.
Chu Dương thật thà ngẩng đầu lên, nhìn ông rồi lắc đầu.
"Không, Thủy Băng Nguyệt chưa hề nói với tôi chuyện này, thậm chí cô ấy không hề đề cập chuyện nội bộ Chu gia với tôi".
Chu Dương thấp giọng trả lời.
Lúc này, anh nhớ lại lần trước gặp Thủy Băng Nguyệt, nghe cô kể vài chuyện.
Khi đó, anh tưởng Thủy Băng Nguyệt nói ít chuyện của Chu gia, nên lúc đó anh cũng thấy bình thường, trong lòng niềm tin quay về Chu gia càng mãnh liệt.
Nhưng giờ anh mới biết, những chuyện đó không hề quan trọng với Chu gia, hoàn toàn không phải chuyện nội bộ cơ mật.
Giờ Chu Dương mới nghĩ một chút, Thủy Băng Nguyệt chừng hai mươi tuổi, sau khi mẹ qua đời buộc phải sống với bố, nhưng lại muốn đến Đông Hải cách xa ngàn dặm, nhất định là vì lí do không thể cự tuyệt nào đó.
Lúc trước anh còn nghĩ cô ở Chu gia bị tổn thương, nên muốn đến Đông Hải thư giãn.
Nhưng giờ xem ra, có thể do hội trưởng lão kia, nên Thủy Băng Nguyệt mới buộc phải đi tới Đông Hải.