Vốn dĩ khi nghe được tin Hứa gia chỉ cử bốn tông sư võ giả tới, Chu Dương còn nghĩ bụng muốn diệt sạch bốn tông sư võ giả này.
Bởi hiện giờ trong tay anh cũng có hơn mười tông sư võ giả, muốn xử lý bốn tông sư võ giả của đối phương là việc dễ như trở bàn tay!
Chẳng mất mát gì, cũng không lãng phí quá nhiều sức lực!
Còn mất đi bốn tông sư võ giả chắc chắn sẽ là một cú đả kϊƈɦ nặng nề đối với gia tộc ẩn dật như Hứa gia.
Đây là một cơ hội tốt để chiếm lấy ưu thế trước!
Nhưng sau khi biết thân phận của bốn tông tư võ giả này, Chu Dương lại im lặng.
Bởi vì thân phận của bốn tông sư võ giả này quá đặc biệt, nếu chẳng may xử lý hết bốn người họ, khả năng cả Hứa gia sẽ nổi trận lôi đình.
Đến khi đó, con số mà hứa gia điều động tới sẽ không phải là bốn hay năm tông sư võ giả nữa, mà là toàn bộ tông sư võ giả!
Trận quyết chiến sẽ mở ra!
Nhưng đây không phải điều mà Chu Dương muốn, bởi vì cái mà anh muốn là làm tiêu hao năng lực của Hứa gia, áp chế Hứa gia từ mọi góc độ, chứ không phải mở ra một trận quyết chiến như hiện giờ.
Giờ vẫn chưa phải lúc để quyết chiến, anh cũng không thể xử hết bốn tông sư võ giả này luôn được.
Nghĩ tới đây, Chu Dương cũng nói ra ý nghĩ của mình.
Hổ gia và Hứa Nguy nghe xong cũng gật đầu liên tục, cho rằng Chu Dương nói đúng, cân nhắc rất chu toàn.
“Nếu như vậy chúng ta sẽ rơi vào tình huống khó xử”.
Hổ gia nói ra nỗi lo trong lòng: “Chúng ta không thể động vào bốn tông sư võ giả này, nhưng họ lại chẳng e ngại điều gì mà điều tra chúng ta, đến khi đó, họ sẽ gây rắc rối lớn cho chúng ta”.
Hổ gia nói cũng phải, bốn tông sư võ giả tương đương với toàn bộ sức mạnh của một gia tộc hạng nhất!
Nếu cứ để mặc họ ở Đông Hải thích làm gì làm, chẳng biết họ sẽ quậy phá hay điều tra ra được tin tức quan trọng gì đây!
Nếu như vậy, phía Chu Dương và Hổ gia sẽ rơi vào thế bị động!
“Đương nhiên chúng ta không thể để họ tùy ý điều tra được, dù không thể động tay với họ, chúng ta cũng phải tạo ra chút bất ngờ chứ”.
“Hoặc là tạo ra dấu hiệu giả, để họ hiểu sai về thực lực thật của chúng ta, như vậy vừa có thể gián đoạn cuộc điều tra của họ, vừa xử lý được một phần thực lực của họ!”
Chu Dương bình tĩnh nói, trông như đã có tính toán.
“Chẳng lẽ cậu có cách gì hay sao?”
Hai mắt Hứa Nguy sáng lên, người hơi nghiêng về trước, hiện ra vẻ chờ mong.
“Tuy không phải cách tốt lắm, nhưng với tình hình hiện nay, tôi nghĩ lựa chọn này sẽ có lợi cho chúng ta nhất”.
Chu Dương khiêm tốn gật đầu, rồi sau đó anh nói ra dự định của mình.
Nghe xong, cả Hổ gia và Hứa Nguy đều nở nụ cười hiểu ý.
Nhất là Hứa Nguy, ánh mắt ông ta nhìn Chu Dương cũng trở nên khác lạ.
Lần đầu tiên ông ta cảm thấy mình cần phải nhìn nhận lại về Chu Dương.
…
Sau khi bàn bạc xong với Hổ gia và Hứa Nguy, Chu Dương rời khỏi khách sạn Huy Hoàng.
Nơi tiếp theo anh cần đến chính là Tô gia, bắt đầu thực hiện kế hoạch mà anh vừa bàn.
Ngay trong lúc đó, bên trong tòa nhà Hằng Phong, Hứa Phụng Thiên và ba đại vệ sĩ cùng Hứa Địch đang ngồi trong phòng khách.
Đây là một căn phòng lớn vô cùng sang trọng do Nhậm Phong sắp xếp cho họ, chỉ riêng phòng khách đã rộng mấy chục mét vuông, ngang ngửa một căn nhà bình thường.
Thế mà người của Hứa gia chẳng phải bỏ đồng nào, ngang nhiên ngồi ở đây chẳng hề cảm thấy áy náy.
Bởi đối với họ, Nhậm Phong chỉ là một con chó mặc cho họ sai khiến, họ chẳng phải chi trả gì cho con chó đó, nhưng nó phải dâng cho họ thứ tốt nhất.
“Mọi người nghĩ lời của tên Nhậm Phong đó có bao phần đáng tin?”, Hứa Phụng Thiên lên tiếng trước.
Mọi người đầy ngạc nhiên, không ngờ đây lại là câu đầu tiên Hứa Phụng Thiên nói.
Xem ra, ông ta không định tin Nhậm Phong.
Nếu đã như thế, tại sao ông ta lại vờ như không biết gì ở trước mặt Nhậm Phong?
“Vệ sĩ hạng nhất, câu này của ông là sao? Ông cũng nghi ngờ tên Nhậm Phong đó sao?”
Hứa Địch hỏi.
Dù sao lúc ở trước mặt Nhậm Phong cũng có mỗi hắn làm ầm lên, như thể nếu Nhậm Phong không thành thật khai báo, hắn sẽ giết chết ông ta ngay tại chỗ.
Lúc đó là vệ sĩ hạng nhất Hứa Phụng Thiên cản hắn lại.
Nếu Hứa Phụng Thiên cũng nghi ngờ Nhậm Phong, tại sao còn ngăn cản Hứa Địch?
Ánh mắt của các vệ sĩ khác cũng đầy nghi ngờ, hầu hết họ đều nghĩ giống Hứa Địch.
“Đương nhiên tôi không tin ông ta, hơn nữa tôi còn chắc chắn rằng việc Hứa Du mất tích có liên quan tới ông ta”.
“Nhưng chính vì thế nên tôi mới giả vờ tin ông ta”.
Hứa Phụng Thiên cười nham hiểm, trông như đã có kế hoạch.
“Chuyện này là sao hả vệ sĩ hạng nhất? Rốt cuộc ông nghĩ như nào?”, một vệ sĩ khác hỏi.
Hứa Phụng Thiên gật đầu, nói ra suy nghĩ của ông ta.
Ông ta nghĩ nếu Nhậm Phong đã phản bội Hứa gia, thậm chí việc mất tích của Hứa Du cũng có liên quan tới Nhậm Phong, vậy thì họ có hỏi cũng chẳng hỏi được gì.
Bởi vì Nhậm Phong biết rõ, nếu ông ta đã phản bội Hứa gia, vậy thì kết cục chỉ có một, đó là chết!
Một khi nói ra thì chỉ có chết, Nhậm Phong sẽ lựa chọn như nào? Đương nhiên là có chết cũng không nói rồi!
Ngay cả mạng sống ông ta cũng không cần thì có gì phải sợ nữa!
Dù họ có đánh chết ông ta để ép hỏi, cũng chẳng có manh mối gì!
Cho nên vệ sĩ hạng nhất mới giả bộ tin lời Nhậm Phong nói, rồi tương kế tựu kế!
Để Nhậm Phong lơ là cảnh giác, chỉ cần ông ta sống, ông ta nhất định sẽ lộ ra sơ hở!
“Thì ra là vậy!”
Hứa Địch và ba vệ sĩ còn lại nghe xong bỗng ngộ ra.
“Vệ sĩ hạng nhất đúng là biết nhìn xa trông rộng!”, vệ sĩ hạng ba chắp tay cười nói: “Vậy giờ chúng ta có nên cử người tới theo dõi lão già Nhậm Phong kia không?”
Cả đám người gật đầu lia lịa, theo như phân tích của Hứa Phụng Thiên, việc trước mắt họ cần làm đó là để mắt tới Nhậm Phong.
Nhưng ngay chính lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Một cậu thanh niên bước vào, đi tới thì thầm vào tai Hứa Phụng Thiên mấy câu.
Hứa Phụng Thiên tìm cớ bảo cậu ta đi, sau đó nhìn chằm chằm vào cánh cửa: “Không cần cho người tới theo dõi nữa, tôi đã sắp xếp xong cả rồi”.
“Cậu thanh niên vừa rồi là người mà tôi cử tới giám sát Nhậm Phong, ông đoán xem cậu ta vừa nói gì nào?”
“Cậu ta nói gì vậy?”, mọi người đều tò mò.
“Lão già Nhậm Phong đó sai người gửi thư cho Chu Dương rồi!”