Chu Dương không hề biết cuộc tranh cãi giữa bà Tạ và Tạ Linh Ngọc, anh đang ngủ rất ngon giấc trong căn biệt thự ở vịnh Lục Cảnh, sáng hôm sau anh dậy sớm.
Anh không biết Tạ Linh Ngọc gọi anh có chuyện gì, nhưng nếu Tạ Linh Ngọc đã gọi thì anh qua đó xem sao.
Anh lái chiếc xe Maserati của Thẩm Bích Quân đi về Tạ gia trong làn gió buổi sáng.
Lúc đang định ăn sáng trêи đường thì Tạ Linh Ngọc gọi điện.
“Chu Dương, anh đến chưa?”
Tạ Linh Ngọc hỏi thẳng vào vấn đề.
Gấp vậy sao? Chu Dương hơi sững sờ, anh đã dậy sớm, không ngờ Tạ Linh Ngọc lại gọi điện nhắc nhở.
“Anh đang trêи đường”.
Chu Dương nhanh chóng trả lời, tiếp tục khởi động xe, xua tan ý định ăn sáng trong đầu.
“Cái đồ phế vật vô dụng, mày biết hôm nay là ngày gì không? Mày biết hôm nay chúng ta phải đi gặp ai không? Mày lại dám bắt bọn tao đợi!”
Giọng nói khó nghe của bà Tạ truyền ra từ điện thoại.
Chu Dương có thể tưởng tượng ra bộ dạng bà Tạ cướp điện thoại trong tay của Tạ Linh Ngọc và hét lên.
Chỉ là bây giờ Chu Dương căn bản không muốn để ý bà ta.
“Tôi dậy sớm liền chạy qua đó ngay, chính là nể mặt Tạ Linh Ngọc, bà là gì mà lớn tiếng với tôi!”
Chu Dương trầm giọng nói.
“Nếu như bây giờ tôi không vui, tôi không qua đó thì bà có thể làm gì được?”
“Mày nói cái gì! Cái đồ phế vật, mày còn dám cãi lại tao hả?”
Bà Tạ đột nhiên tức giận.
Mặc dù đây không phải lần đầu Chu Dương chống đối bà ta, nhưng trong lòng bà ta, Chu Dương vẫn chỉ là đứa ở rể vô dụng.
Đương nhiên bà Tạ không chịu được một tên hèn nhát hét lớn tiếng trước mặt mình.
“Đồ vô lương tâm, mày có tin tao bảo mày ly hôn với Linh Ngọc không!”
Một lần nữa bà Tạ sử dụng chiêu sát thương của mình, đây cũng là câu mà Chu Dương nghe được nhiều nhất từ bà Tạ trong những năm anh ở Tạ gia.
Lúc này, Tạ Linh Ngọc không nhịn nữa, cướp điện thoại từ tay của bà Tạ: “Mẹ, mẹ đừng có nói lung tung!”
“Chu Dương, anh đừng chấp nhặt với mẹ em, mau tới đây đi”.
“Cái gì mà đừng chấp nhặt”, bà Tạ lại tức giận.
Chỉ là, đương nhiên Chu Dương sẽ không quan tâm những lời của bà Tạ.
Đùa kiểu gì vậy, đây không phải lần đầu tiên anh bị bà Tạ chửi rủa kiểu này, nếu lần nào cũng tính toán thì chẳng phải bị tức chết sao?
Chu Dương cúp máy và lái xe nhanh hơn.
Dù sao giọng nói của Tạ Linh Ngọc có vẻ cũng khá lo lắng.
Khi đến khu dân cư của Tạ gia, Tạ Linh Ngọc và bà Tạ đã đợi ở dưới tầng.
Nhìn thấy chiếc xe Maserati đang từ từ chạy đến, trong mắt bà Tạ lóe lên một tia ngưỡng mộ.
“Linh Ngọc, con nói con cũng là bà chủ của một công ty lớn, hơn nữa Tạ gia của chúng ta cũng sắp trở thành một thế gia rồi, con có nên mở rộng tầm mắt không?”
“Sau này chúng ta là người của xã hội thượng lưu, những thứ chúng ta tiếp xúc phải là nhà đẹp xe sang, lẽ nào con không có hứng thú với chiếc xe chạy trước mặt sao?”
“Mẹ biết con động lòng với Chu Dương, nhưng con nghĩ xem, theo cái loại phế vật đó thì có gì tốt?”
“Đi theo nó thì cả đời con đừng mơ lái loại xe này, cũng đừng mong ở biệt thự lớn!”
“Linh Ngọc, con người nên mưu cầu đi lên trong cuộc sống, chỉ khi có nhiều của cải trong tay, mới có nhiều viễn cảnh xán lạn”.
Bà Tạ cảm thấy rất tự hào, vì cho rằng những gì mình nói quá triết lý, chính bà ta cũng đã cảm động.
Sao mình có thể nói những lời có đạo lý đến vậy! Cảm giác không thua kém gì những lời của các triết gia chân chính!
Những triết gia đó chắc chắn chỉ dựa vào tiền mà thôi, sau khi đợi Tạ gia trở thành thế gia, mình cũng trở thành một bậc thầy diễn giả ở thành phố Đông Hải, sẽ là một siêu triết gia!
Bà Tạ dương dương tự đắc, trong đầu tràn đầy khao khát tương lai, cuộc sống vinh hoa phú quý dường như đang ở trước mắt.
Lúc này, chiếc xe Maserati dừng trước mặt họ.
“Hở? Chẳng lẽ là con trai của nhà nào, biết Tạ gia của chúng ta sắp trở thành thế gia, qua đây nịnh nọt chúng ta?"
Nhìn thấy cảnh trước mắt, bà Tạ lại bắt đầu mơ tưởng.
Sau đó, Chu Dương từ trêи xe bước xuống.
“Linh Ngọc, anh không đến trễ chứ”.
Chu Dương nói với Tạ Linh Ngọc, anh xem như không nhìn thấy bà Tạ ở bên cạnh.
Bà Tạ tái mặt, bà ta không ngờ, người bước xuống từ chiếc xe thể thao sang trọng này lại là Chu Dương!
Thằng này sao có thể lái chiếc xe sang trọng như vậy?
Chắc chắn là thuê về! Muốn khoe khoang trước mặt mình, nó nhất định là nhắm vào mình!
Lúc này, bà Tạ vô cùng tức giận!
Thậm chí bà ta không cho rằng Chu Dương mượn xe, bởi vì bà ta cảm thấy Chu Dương không xứng đáng quen ai lái loại xe này.
“Được đó đồ phế vật như mày, để bọn tao đợi cả nửa ngày ở đây là vì đi thuê xe đúng không?”
“Thuê chiếc xe này bao nhiêu tiền? Có phải mày muốn nói với tao, bây giờ mày có tiền đồ, mày có thể lái xe sang trọng, cho nên muốn tao gả Linh Ngọc cho mày?”
Bà Tạ chỉ vào mũi Chu Dương hét lớn: “Tao nói cho mày biết, điều này là không thể! Tao nhìn ra trò lừa bịp của mày rồi!”
Chu Dương bị bà Tạ chửi đến ngu người.
Lúc đầu anh căn bản không hiểu bà Tạ đang nói cái gì? Thuê xe? Để bà Tạ cho rằng mình có tiền? Sau đó gả Linh Ngọc cho mình?
Phải một lúc sau, anh mới nhận ra bà Tạ rốt cuộc đang nói chuyện gì.
Có điều anh chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Về mặt logic có vẻ đúng như vậy, nếu Chu Dương thật sự là một kẻ ngốc thích trổ tài khôn vặt và không có bản lĩnh.
Nhưng đáng tiếc Chu Dương không hề như vậy, không ngờ rằng sống với bà Tạ đã lâu, anh lại có hình tượng như vậy trong mắt của bà Tạ.
Nói anh nghèo, nói anh là một phế vật hèn nhát, anh cũng đã quá quen, dù sao trước đây anh đúng là như vậy.
Nhưng người nghèo chí lớn, Chu Dương không biết mình đã làm những gì, mới khiến bà Tạ có cách nhìn về mình như vậy.
Nhưng anh vốn dĩ không cần làm gì cả.
Bà Tạ không phải kẻ ngốc, sao lại không hiểu tính cách của Chu Dương chứ?
Chẳng qua tính cách của Chu Dương bị tính hệ thống của bà Tạ lọc thẳng ra.
Vì đây là một lợi thế, còn Chu Dương, hay một kẻ nghèo, không xứng đáng có lợi thế này.
Trong mắt của bà Tạ, một người chỉ cần nghèo, thì trêи người sẽ có tất cả thói xấu trêи đời, người nghèo đều xấu xa!
Đều sẽ nghĩ cách lừa gạt tiền từ trong tay những người giàu như bọn họ.
Chu Dương cười gượng: “Tôi thuê chiếc xe này hay không, hình như không liên quan gì đến bà”.
“Cho dù tôi thuê xe thì có làm sao? Cũng không bảo bà phải trả tiền, bà làm gì mà kϊƈɦ động như vậy?”
“Việc bà nói tôi muốn thuê chiếc xe này để khiến bà thay đổi cách nghĩ về tôi”.
“Xin lỗi, bà thích nghĩ gì thì có liên quan gì đến tôi?”