"Suy cho cùng tất cả chúng ta cũng là người nhà cả, số cổ phiếu dư cuối cùng đều là phần của chính chúng ta, nếu đã vậy thì chúng ta sẽ dựa theo tỷ lệ số tiền của mọi người bỏ ra".
Bác cả mạnh dạn hào phóng nói.
Tạ Linh Ngọc sở hữu 30% cổ phần.
Bác cả sở hữu 40% cổ phần.
Cũng có nghĩa 30% còn lại, bác cả tặng không 20%, như vậy, thì chỉ còn thừa 10% cổ phần.
10% cổ phần này, bác cả định để người của Tạ gia đến mua lại.
Hơn nữa cũng không có mức giá cố định, tức là mọi người tự bỏ số tiền mà mình muốn bỏ ra, đến lúc đó tính tất cả số tiền nhận được thành một, rồi sẽ chia cổ phiếu theo tỷ lệ tiền của mỗi người bỏ ra.
Ví dụ tất cả các thành viên của Tạ gia bỏ ra tổng cộng một trăm nghìn tệ.
Trong đó cô hai Tạ gia bỏ ra mười nghìn nhân dân tệ, như vậy cô hai chiếm 1/10.
Nhận được một phần mười của 10% số cổ phiếu dư đó, cũng chính là một phần một trăm.
Trêи thực tế, phương pháp phân chia này khá thú vị.
Công ty lúc này được định giá ba mươi triệu, 10% cổ phần sẽ có trị giá là ba triệu.
Nếu như tổng đầu tư của tất cả mọi người trong Tạ gia đạt tới ba triệu, thậm chí vượt quá ba triệu, vậy thì giá trị cổ phiếu này sẽ tăng gấp đôi.
Khá giống với thị trường tài chính.
Khá là công bằng, Chu Dương cũng không nói gì khi nhìn thấy cảnh tượng này trước mắt.
"Vậy thì, mọi người bắt đầu đầu tư, đầu tư càng cao, cổ phần sẽ càng nhiều", Chu Dương hứng thú nhìn mọi người rồi nói.
Anh muốn xem liệu nhóm người này có tiêu hết tài sản của bản thân họ để được nhiều cổ phần hay không.
“Tôi sẽ đầu tư hai triệu”, Tạ Dũng nói trước.
Tạ Dũng là con trai của gia đình cô hai, từng là phó tổng giám đốc của một công ty, việc hắn bỏ ra hai triệu là chuyện không có gì lạ.
Chỉ là khi bác cả nói rằng ông ta sẽ lập quỹ đầu tư, thì anh chàng này không nói một lời nào.
“Tôi đầu tư một triệu!"
"Năm trăm nghìn!"
Không ngờ, người của Tạ gia lại có nhiều tiền như vậy.
Vừa nói chia cổ phiếu, đám người này đã muốn rút hết số tiền có trong tay.
Chẳng mấy chốc, tổng số tiền đầu tư đã lên đến hơn năm triệu!
Năm triệu này sẽ dùng cho các hoạt động của tập đoàn Tạ Thị, đến lúc đó quy mô của tập đoàn Tạ Thị sẽ mở rộng hơn.
Những thành viên của Tạ gia đã đóng góp quỹ có thể nhận được số cổ phần tương ứng.
Tuy rằng lúc đầu đám người này không muốn bỏ ra một xu, nhưng lúc này toàn bộ bọn họ lại không hề cảm thấy xấu hổ mà nhảy ra đầu tư.
Dù sao đối phương cũng là người của Tạ gia, có thể khiến bọn họ làm đến bước này, Chu Dương đã cảm thấy rất tốt rồi.
Chỉ có điều anh quá ngây thơ.
Đã đánh giá thấp trình độ vô liêm sỉ của đám người Tạ gia.
“Tài sản năm triệu, Tạ Dũng đầu tư hai triệu, tương đương hai phần năm”.
“Trừ ở trong 10% cổ phần thì cháu sẽ có được 4% cổ phần”, bác cả cười ha ha tuyên bố.
Lúc này, sắc mặt của Tạ Dũng lập tức thay đổi.
Bốn phần trăm cổ phiếu chỉ trị giá một triệu hai trăm nghìn tệ, nhưng hắn phải trả đầy đủ hai triệu, điều này có nghĩa hắn đã lỗ tám trăm ngàn tệ!
Tất nhiên, những người khác cũng vậy, bởi vì đã đầu tư quá nhiều tiền cho nên ai cũng bị mất trắng một phần.
“Ha ha, không ngờ mọi người dư dả của cải như vậy", Tạ Dũng nhìn quanh: "Nếu thế thì tôi cũng không cần phải giành giật với mọi người nữa”.
“Nói thật, bây giờ tôi cũng mất việc rồi, khoản tiền hai triệu này tôi hoàn toàn không tự chi trả được, phải đi vay mượn".
"Vốn tưởng rằng Tạ gia của chúng ta mới thành lập nên đang cần tiền gấp, tôi mới dám ba hoa khoác loác vậy".
“Nhưng giờ, tôi thấy mọi người đều khá giàu, cho nên số cổ phần này đều chia cho mọi người, tôi sẽ không đầu tư khoản tiền hai triệu đó nữa".
Tạ Dũng rõ ràng là người có tiền, nhưng không muốn bỏ ra một xu cho gia tộc chỉ vì lợi ích của bản thân, sau đó lại nói ra những lời hay dễ nghe ở trình độ đẳng cấp nhất.
Thậm chí, hắn còn mặt dày quay lại chế giễu người khác, hoặc có thể hắn hoàn toàn không biết hai chữ mất mặt viết như thế nào.
Đương nhiên đều là người của Tạ gia, những người khác cũng không kém cạnh gì nhiều, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, tất cả mọi người đều rút tiền về.
Không ai muốn có mười phần trăm cổ phần đó nữa.
“Xem ra mọi người đều như đang gặp khó khăn, vậy thì lần này đừng tranh giành với tôi nữa”, Tạ Dũng lại nhìn về phía những người khác: “Tôi không thể bỏ ra được hai triệu, nhưng một trăm nghìn tôi vẫn làm được. Tôi đầu tư một trăm nghìn, điều kiện của mọi người đều đang khó khăn, vậy thì không cần phải chạy đua theo nữa được chứ?”
Với một trăm nghìn nhân dân tệ, hắn thực sự muốn mua được 10% cổ phần của tập đoàn Tạ Thị!
Tất nhiên những người khác đều không bằng lòng, nhưng bọn họ cũng nhận ra rằng nếu tiếp tục tăng giá theo Tạ Dũng, kết quả cuối cùng chắc chắn sẽ không vui vẻ gì.
Cho nên những người này cũng dồn dập ra giá, nhưng cái giá đưa ra thấp đến mức thảm hại, ba mươi nghìn, năm mươi mươi nghìn, ba nghìn, hai nghìn.
Thậm chí còn có người bỏ ra năm trăm tệ.
Cuối cùng, tất cả số tiền mà người của Tạ gia góp được là hai trăm nghìn tệ.
Với hai trăm nghìn mà những người này muốn mua cổ phần trị giá ba triệu.
Nhưng bác cả cũng bất lực, dù sao quy định cũng là do ông ta đề ra, ông ta bắt buộc phải thực hiện lời hứa của mình.
Lúc này, tất cả mọi người của Tạ gia đều bật cười ha hả.
Người này đều có thể nhìn thấy nụ cười hạnh phúc từ ánh mắt của người kia.
Không nghi ngờ gì nữa, toàn bộ Tạ gia, đều không một ai bị chịu thiệt.
Ngay cả bác cả sở hữu 40% cổ phần, trị giá mười hai triệu.
Ông ta chỉ đầu tư mười triệu tệ, hơn nữa ông ta cũng nắm trong tay vị trí gia chủ của toàn bộ Tạ gia, có thể huy động nguồn lực của tất cả cửa hàng kinh doanh của Tạ gia.
Nếu như không tính Tạ Linh Ngọc là người của Tạ gia, thì đây tất nhiên sẽ là một cái kết rất đẹp.
Sắc mặt của Tạ Linh Ngọc xanh mét.
Cô không có được gì, ban đầu vẫn còn đang là một công ty hoàn chỉnh, đột nhiên sau một cuộc họp chẳng ra làm sao, thì trong tay cô chỉ còn lại 30% cổ phần, hơn nữa còn mất hết quyền phát biểu trong công ty.
Mặc dù nhìn bề ngoài, công ty của cô có vẻ phát triển hơn một chút, có số vốn đầu tư mười triệu, nhưng bây giờ công ty không còn là của cô nữa, vậy thì còn liên quan gì tới cô đây?
"Tôi trả mười triệu”.
Đang lúc Tạ Linh Ngọc tuyệt vọng, thì Chu Dương thản nhiên nói.
Đám người của Tạ gia đều sửng sốt trong chốc lát, dùng ánh mắt không thể hiểu nổi nhìn Chu Dương.
Ý anh là gì?
"Rất đơn giản, 10% cổ phần còn thừa của các người, tôi sẽ bỏ ra mười triệu để mua lại”.
Vẻ mặt hờ hững bình tĩnh của Chu Dương như thể đang nói chuyện không liên quan đến mình.
Lúc này, ánh mắt của những người khác của Tạ gia đều thay đổi.
"Cậu nhóc, cơm thì có thể ăn bừa, nhưng lời nói thì không được nói bừa đâu, Tạ gia cho cậu ngồi ở đây cũng đã giữ thể diện cho cậu lắm rồi, nhưng cậu lại muốn làm loạn hết lần này đến lần khác, cậu thật sự cho rằng chúng tôi không dám đánh cậu sao?" Tạ Dũng hung dữ nói.
Nói đùa gì chứ, hắn dùng một trăm nghìn nhân dân tệ để chiếm năm phần trăm cổ phần của tập đoàn Tạ Thị, lúc này sao có thể để cho Chu Dương gây rối được!