Khi nhìn thấy người liên lạc này, Chu Dương do dự một lát, bởi vì anh không biết người này là ai.
Nhưng cuối cùng vẫn phải nhấn điện thoại, dẫu sao bây giờ Tô Hiểu Manh quả thật cần giúp đỡ, nên bản thân thật sự có thể giúp thì không lý nào Chu Dương lại không giúp Tô Hiểu Manh một tay.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, đối phương dùng tiếng phổ thông quái lạ nói: “Xin chào, cho hỏi anh có phải là Chu thiếu gia không?”
Chu Dương có một loại cảm giác kỳ lạ.
Rõ ràng là mình điện thoại cho người ta, mình còn chưa hỏi đối phương là ai, không ngờ đối phương lại hỏi trước mình có phải Chu thiếu gia không.
“Tôi là Chu Dương”.
Chu Dương giới thiệu sơ lược chút về thân phận của mình, cũng không kiêu ngạo nói mình chính là Chu thiếu gia gì đó.
Thật ra đối với cách gọi Chu thiếu gia này, anh thấy hơi mâu thuẫn.
“Không ngờ thật sự là Chu thiếu gia vĩ đại, Chu thiếu gia, cuối cùng anh cũng chịu điện thoại cho bọn tôi rồi, xin hỏi anh có gì căn dặn?”
Giọng của đối phương rõ ràng là vô cùng kϊƈɦ động, giống như Chu Dương có thể điện thoại cho họ là một niềm vinh hạnh của họ.
Nhưng... Chết tiệt, các người không phải hoàng thất sao?
Hoàng thất không phải là cái kiểu cực kỳ kiêu ngạo à?
Tại sao nhận một cuộc điện thoại của anh đã kϊƈɦ động thành bộ dạng này!
Còn dặn dò? Hoàng thất bây giờ đều khiêm tốn như vậy sao?
Bỗng chốc Chu Dương không biết nên nói gì.
Đối phương dường như cảm nhận được sự trầm tĩnh của Chu Dương, liền vội vàng nói: “Sao vậy Chu thiếu gia, bọn tôi nói sai chỗ nào sao?”
Chu Dương cười gượng.
“Không, tôi tìm các anh quả thật vài chuyện cần nói”.
“Trong hoàng thất các anh có phải là có một nghệ sĩ tên Jasmine?”
Chu Dương thẳng thắn nói ra câu hỏi của mình.
Vốn dĩ anh mang thái độ nhờ vả người khác để gọi cuộc điện thoại này.
Nhưng thái độ của đối phương quả thật quá kính cẩn, khiến Chu Dương cũng không biết nên nói những lời khách sáo kia thế nào, chỉ đành dùng giọng điệu ra lệnh để nói.
“Jasmine?”, đối phương trầm ngâm một lát.
“Hình như là đã từng nghe có một nghệ sĩ như vậy, nhưng cô ta thật sự có quan hệ với hoàng thất chúng tôi sao?”
Không có quan hệ với hoàng thất?
Chu Dương cũng sửng sốt.
Sao lại không có quan hệ với hoàng thất?
Nếu không có quan hệ với hoàng thất, tại sao chị Dương bảo mình dựa vào mối quan hệ này?
Chu Dương chưa phản ứng kịp đã nghe đối phương nói: “Chu thiếu gia, anh không cần lo lắng, tôi sẽ tra rõ xem cô ta rốt cuộc có quan hệ với hoàng thất chúng tôi không!”
“Tôi muốn hỏi Chu thiếu gia một chút, mục đích anh hỏi vấn đề này là gì?”
“Nếu anh vừa ý nghệ sĩ này hoặc anh muốn ngăn chặn sự phát triển cô ta, hãy nói với tôi, cho dù cô ta không có quan hệ với hoàng thất, hoàng thất chúng tôi cũng có thể thay anh ra mặt đóng băng hoạt động của cô ta!”
Chu Dương vội vàng phủ nhận, đồng thời nói về chuyện của Tô Hiểu Manh với đối phương.
“Tô Hiểu Manh này là bạn của tôi vì thế tôi muốn, nếu Jasmine đó là thành viên của hoàng thất các anh, thì mong các anh bảo cô ta hãy ngừng tấn công Tô Hiểu Manh”.
Nói thẳng ra, Chu Dương hoàn toàn không biết Jasmine đó, nếu không phải cô ta chủ động ngăn cản Tô Hiểu Manh tiến quân vào thị trường quốc tế, thì có thể cả đời Chu Dương cũng không qua lại với Jasmine này.
Nhưng thành viên hoàng thất vừa nghe, đã cho rằng Jasmine kia đã chọc giận Chu Dương!
Hiệu suất làm việc của đối phương rất cao, thoáng chốc đã tra ra thân phận của Jasmine.
Giọng nói của anh ta hơi sợ hãi, tiếng phổ thông vốn dĩ đã không chuẩn lắm, lúc này càng thêm run rẩy: “Chu thiếu gia, chúng tôi đã có được thông tin, cô Jasmine kia quả thật là thành viên của hoàng thất chúng tôi”.
“Nhưng cô ta chỉ thành viên hoàng thất sát biên giới, vì thế tạm thời tôi không liên lạc được, xin Chu thiếu gia trách phạt”.
“Còn về chuyện mà anh nói, bên phía tôi đã xử lý rồi”.
“Cách chức thân phận thành viên hoàng thất của Jasmine, đồng thời lấy danh nghĩa hoàng thất tiến hành đóng băng hoạt động của cô ta, từ nay về sau, trêи thế giới này cũng không có nghệ sĩ Jasmine, cô ta không có được bất kỳ tài nguyên nào nữa”.
“Còn Tô Hiểu Manh bạn của anh, bên chúng tôi cũng đã gửi thông báo, sau này cô ấy chính là bạn của hoàng thất chúng tôi, tài nguyên giải trí của hoàng thất chúng tôi sẽ hết sức giúp đỡ cô ấy!”
Dường như đối phương sợ Chu Dương sẽ tức giận, nên một hơi nói ra hết toàn bộ thành ý của mình.
Chu Dương thấy buồn cười.
Sao anh có thể tức giận chứ.
Vốn dĩ là nhờ vả người khác giúp đỡ, bây giờ thành ý của đối phương đã đủ như vậy rồi, anh cảm ơn còn không kịp nữa có gì mà phải giận?
Nhưng đối phương lại không nghĩ như vậy?
Là hoàng thất nhưng bọn họ ở trước mặt Chu Dương lại không có chút cao ngạo mà hoàng thất nên có.
“Chu thiếu gia, chuyện này là sai lầm của hoàng thất chúng tôi, hoàng thất chúng tôi tội đáng muôn chết, để bù đắp sai lầm của chúng tôi, chúng tôi quyết định tặng một phần hai tài sản dưới danh nghĩa hoàng thất cho anh, hi vọng anh đừng từ chối”.
Chu Dương sững sờ.
Hoàng thất này hào phóng như vậy à?
Vừa mở lời là một phần hai tài sản?
Bọn họ có bao nhiêu ‘một phần hai’ có thể tặng chứ?
Nếu lần sau lại đắc tội Chu Dương, bọn họ dứt khoát tặng cả hoàng thất cho Chu Dương luôn nhỉ!
Món quà lớn này Chu Dương chắc chắn không thể nhận, anh vội nói: “Cái này không cần đâu, các anh xử lý xong chuyện là được rồi, có thời gian lại liên lạc”.
Sau khi nói xong, Chu Dương liền vội vàng tắt điện thoại.
Anh còn thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ vừa nãy mình không cẩn thận sẽ đồng ý điều kiện của đối phương.
Bởi vì lúc nãy điện thoại bật chế độ loa ngoài, bây giờ Chu Dương hoàn hồn lại, phát hiện chị Dương và Tô Hiểu Manh đều trợn mắt há mồm nhìn anh.
Chu Dương này cũng quá kiêu ngạo rồi!
Đối phương là hoàng thất đó!
Chu Dương chỉ gọi một cuộc điện thoại liền dọa thành viên hoàng thất kia thành như vậy rồi sao?
Hơn nữa đối phương có thể vừa mở lời liền tặng Chu Dương một phần hai tài sản, thì đã nói rõ địa vị của đối phương trong hoàng thất vô cùng tôn quý, quyền hạn vô cùng tối cao.
Rất có thể chính là vua trong hoàng thất đó cũng không chừng.
Đường đường là vua, khi đối mặt với Chu Dương lại sợ đến tè ra quần!
Đây là khái niệm gì chứ!
Chị Dương cũng không nghi ngờ, ví dụ vừa nãy Chu Dương bảo hoàng thất giải tán, vậy hoàng thất đó thật sự rất có thể sẽ lập tức giải tán sao?
Đây rốt cuộc là sức uy hϊế͙p͙ và sức kêu gọi thế nào chứ!
Đương nhiên về điểm này, bản thân Chu Dương cũng không thể ngờ được.
Anh cười gượng, nói với Tô Hiểu Manh: “Ổn rồi Hiểu Manh, bây giờ chuyện đã được giải quyết, em có thể tiếp tục tiến quân vào thị trường giải trí quốc tế rồi”.
“Lần này sẽ không còn ai ngăn cản em nữa!”
Lời nói này chắc chắn là không sai, dẫu sao Jasmine vì đã ngăn cản Tô Hiểu Manh mà đã bị đóng băng hoạt động, cứ như vậy những nghệ sĩ khác có ý định ngăn cản Tô Hiểu Manh cũng phải căn nhắc về gia cảnh của mình.
Có thể nói, hành động này của Chu Dương đã ngăn chặn sự phát triển không chỉ một mình Jasmine.
Hơn nữa còn là hành động cố ý cảnh cáo, khiến tất cả những nghệ sĩ có suy nghĩ xấu xa với Tô Hiểu Manh đều khϊế͙p͙ sợ!