Phản ứng đầu tiên của Hứa Thiên Long chính là Chu Dương đang nói nhảm.
Đây rõ ràng là nói nhảm mà?
Chu Dương là cái thá gì? Một nhân vật không được coi là tông sư võ giả lại có thể đánh bại tông sư võ giả?
Lúc này Hứa Thiên Long cảm thấy cách có thể đánh bại hoàng đế võ giả nhất định phải là pháp khí hoặc là một thứ vũ khí dạng như thế.
Cho dù đánh chết ông ta cũng không ngờ được cách đó chính là biến Chu Dương trở thành tông sư võ giả.
"Nhóc con, nếu như trong lúc thử nghiệm cậu đã có được thứ gì, tôi khuyên cậu tốt nhất hãy thành thật mà giao ra đây!"
Vẻ mặt Hứa Thiên Long không mấy thiện cảm, nói: "Bất kể cách đó là vũ khí hay pháp khí, đương nhiên người sử dụng nó nhất định phải là một người có cảnh giới gần đạt tới hoàng đế võ giả, chứ không phải là người bình thường không phải là tông sư võ giả như cậu”.
"Kẻ thù chung của chúng ta là nhánh chính Hứa gia, vì vậy cậu giao thứ đó ra đây, chúng tôi nhất định không để cậu thiệt thòi”.
Chu Dương mỉm cười.
Anh cười sự vô liêm sỉ của Hứa Thiên Long.
"Gần đạt tới cảnh giới của hoàng đế võ giả? Không phải là Ngưu Xuyên sao? Nếu như thật sự có thứ đó, tôi nhất định sẽ giao nó cho Ngưu Xuyên chứ không phải giao cho các ông, đúng không nào?"
Đối mặt với sự thờ ơ của Chu Dương, Hứa Thiên Long cười khinh thường.
Ông ta cười bởi vì ông ta cảm thấy Chu Dương thật ngu xuẩn.
"Cậu nhóc, cuối cùng cậu cũng chịu nói thật rồi đúng không, quả nhiên ở trong ảo ảnh cậu đã có được thứ gì đó”.
"Vậy thì không còn gì để nói nữa rồi, giao thứ đó ra, rồi tôi sẽ thả cho các cậu xuống núi”.
"Nếu như không giao ra, vậy thì e là các cậu không thể rời khỏi Thánh Sơn được nữa!"
Nếu như đã xác định được Chu Dương đã có được thứ gì đó, Hứa Thiên Long cũng tháo bỏ hết tất cả ngụy trang của bản thân xuống, đối mặt thực sự với Chu Dương.
Ông ta không nói thêm bất cứ đạo lý nào với Chu Dương mà đưa ra cho Chu Dương hai lựa chọn.
Một là giao đồ ra cậu có thể sống.
Hai là không giao đồ ra thì sẽ phải chết, sau đó ông ta sẽ lấy đồ rồi rời đi.
Chỉ đơn giản như vậy.
Đương nhiên cho dù Chu Dương có giao đồ ra thì ông ta cũng sẽ giết anh.
Bởi vì đơn giản ông ta đã đắc tội với Chu Dương, giữa hai người đã trở thành kẻ thù, không thể còn bất cứ sự tin tưởng lẫn nhau nào giống như trước kia.
Hơn nữa một khi Hứa Thiên Long lấy được đồ thì sự tồn tại của Chu Dương cũng không còn giá trị nữa.
Nếu đã như vậy, thì tại sao ông ta còn cần giữ lại Chu Dương?
Ông ta không sợ Chu Dương không đưa ra bởi vì ông ta đã dự định sẽ cướp đoạt.
“Anh Dương cẩn thận", theo bản năng, Ngưu Xuyên đứng ra trước mặt Chu Dương để bảo vệ anh.
Đồng thời cậu ấy nhìn chằm chằm vào Hứa Thiên Long: "Lão già, ông cũng quá vô liêm sỉ rồi đấy!"
"Thứ này là anh Dương thông qua thử nghiệm mới lấy được, chứ không phải các ông lấy được nó, bây giờ ông vội vàng muốn lấy thứ này để làm gì?"
"Giống như ông nói, chúng ta là đồng minh, chỉ cần anh Dương lấy ra đồ vật có thể đánh bại được hoàng đế võ giả, chuyện này cũng là chuyện tốt với nhánh phụ Hứa gia, tại sao cứ phải gây sự đến mức trở mặt thành kẻ thù?"
Ngưu Xuyên thật thà, còn muốn khuyên nhủ Hứa Thiên Long.
Nhưng làm như thế rõ ràng không có ý nghĩa gì, Hứa Thiên Long cười khinh bỉ một tiếng: "Đừng phí lời nữa, cứ nói thẳng ra các cậu có lấy thứ đó ra không ?”
"Ông đừng mơ", Ngưu Xuyên quyết liệt bảo vệ ở phía trước của Chu Dương, dáng vẻ coi thường không sợ chết.
Chu Dương cảm thấy ấm áp, giơ tay ra đẩy cậu ấy qua một bên.
Bản thân anh đối mặt trực diện với ba tông sư võ giả của Hứa gia, đường đường chính chính nói: "Tôi đã nói rồi, tôi không lấy được gì cả”.
"Nếu như các ông không tin, thì qua đây lấy đi”.
"Đương nhiên, trước tiên các ông phải có bản lĩnh này đã”.
Giọng điệu của Chu Dương đầy sự bá đạo, Ngưu Xuyên ở bên cạnh cũng hoang mang.
Đương nhiên cậy ấy không hề nghĩ tới việc Chu Dương là hoàng đế võ giả.
Một hoàng đế võ giả khí thế tràn đầy, lực uy hϊế͙p͙ trời sinh!
Đối mặt với áp lực này, đám người Hứa Thiên Long cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhưng bọn họ cũng chỉ coi đây là một hiệu ứng tâm lý, chứ không phải là sức mạnh của Chu Dương đã đạt được đến mức nào.
"Được lắm! Nhóc con, nếu như cậu đã tự tìm đường chết, vậy chúng tôi sẽ giúp cho cậu", Hứa Thiên Long không chịu được sự uy hϊế͙p͙ này, ông ta hừ một tiếng rồi ra đòn.
Ông ta đường đường là một tông sư võ giả, hơn nữa còn là tông sư võ giả đỉnh cao, gần đạt tới cảnh giới hoàng đế võ giả, bây giờ lại bị khí thế của một người bình thường chèn ép.
Điều này làm sao ông ta có thể nhẫn nhịn được?
Vì vậy một khi ra tay nhất định phải là chiêu thức mạnh nhất.
Hai tông sư võ giả còn lại của Hứa gia chưa ra tay.
Theo suy nghĩ của bọn họ, Chu Dương chết chắc rồi.
Một người không phải là tông sư võ giả, đối mặt với một đòn mạnh nhất của Hứa Thiên Long hoàn toàn không có khả năng có thể sống tiếp được.
Phải biết rằng chiêu thức này của Hứa Thiên Long đã giết chết không biết bao nhiêu tông sư võ giả.
Ngưu Xuyên kinh ngạc.
Vừa rồi cậu ấy còn đang đắm chìm trong khí thế của Chu Dương nên chưa phản ứng lại.
Bây giờ khi đã có phản ứng thì đã muộn.
Cậu ấy không có cách nào đứng trước mặt ngăn đòn cho Chu Dương nữa.
Chỉ có thể hét to một tiếng: "Anh Dương cẩn thận!"
Trong giọng nói tràn đầy sự không cam tâm và tức giận, lúc này Ngưu Xuyên cũng cảm thấy Chu Dương sẽ chết chắc.
Tất cả đều tại cậu ấy!
Nếu như cậu ấy không thất thần, ít nhất có thể giúp Chu Dương đỡ được cú đấm này!
"Lão già, cho dù tôi có liều cái mạng này cũng sẽ bắt ông phải chết", Ngưu Xuyên lớn tiếng giận dữ hét lên.
Cậu ấy không thể thay Chu Dương ngăn chặn cú đấm này, vậy thì nhất định sẽ báo thù cho anh.
Cho dù có phải trả giá bằng tính mạng!
Ngưu Xuyên trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Biểu cảm trêи gương mặt của cậu ấy lập tức đông cứng lại.
Ngay sau đó là sự kinh ngạc, không thể tin nổi.
Thực tế không chỉ là cậu ấy, hai tông sư võ giả kia của Hứa gia cũng mang vẻ mặt như gặp phải quỷ.
Còn Hứa Thiên Long cảm thấy bản thân nhất định xuất hiện ảo giác.
Ông ta dồn hết sức lực đấm vào đầu của Chu Dương.
Nhưng lại bị Chu Dương nhẹ nhàng nắm được nắm đấm.
"Cậu, cậu, không thể nào", Hứa Thiên Long lẩm bẩm nhìn Chu Dương.
Đầu óc ông ta trống rỗng, dường như mất đi khả năng suy nghĩ.
Cho dù có đánh chết ông ta, ông ta cũng không thể hiểu nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Tôi đã nói rồi, cách có thể đánh bại được hoàng đế võ giả, chính là bản thân tôi”.
Gương mặt Chu Dương bình tĩnh, không chút biểu cảm nói.
"Lời tôi đã nói, ông không tin đã đành, tại sao còn muốn lựa chọn ra tay với tôi?"
"Chúng ta không phải đồng minh sao?"
Ánh mắt của Chu Dương lãnh đạm nhìn Hứa Thiên Long hỏi.
Cuối cùng Hứa Thiên Long cũng đã có phản ứng, vội vàng nhìn hai người ở phía sau mình: "Nhanh, nhanh tới đây giúp đỡ! Cứu tôi!"
Hai người kia bối rối.
Tiềm thức nói cho bọn họ Chu Dương là một tên phế vật vô dụng.
Nhưng sự thật trước mắt chứng tỏ thực lực của Chu Dương thâm sâu khó lường.
Nhìn thấy hai người kia không muốn giúp đỡ, Hứa Thiên Long cũng hiểu ra tình cảnh lúc này của mình, lập tức bắt đầu xin lỗi Chu Dương.
"Xin, xin lỗi cậu, chúng ta xem như vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì nhé!"