Hứa Thiên Long thấy đánh không lại Chu Dương nên lập tức nói xin lỗi.
Mặc dù hành động này rất vô liêm sỉ nhưng cũng xem như mau lẹ dứt khoát.
Chu Dương buồn cười nhìn Hứa Thiên Long: "Coi như chưa xảy ra chuyện gì sao?"
"Giả sử bây giờ thực lực của tôi không bằng ông, người chiếm ưu thế là ông, ông có thể dễ dàng tha cho tôi vậy sao?"
Câu trả lời chắc chắn là không.
Bởi vì ngay khi bắt đầu ra tay, Hứa Thiên Long đã mang theo quyết tâm muốn giết chết Chu Dương.
Chu Dương không hề khiêu khích ông ta, ông ta chỉ vì khát vọng cá nhân mà muốn giết chết anh, bây giờ thấy không đánh lại anh liền muốn giảng hòa.
Bảo Chu Dương coi như không có chuyện gì xảy ra.
Như vậy chẳng phải là chuyện tốt lành gì cũng để ông ta chiếm hết hay sao?
Do đó, đối mặt với yêu cầu vô lý như vậy, sự đáp lại của Chu Dương chỉ là nụ cười khinh bỉ.
Nghe thấy câu hỏi ngược lại của Chu Dương, Hứa Thiên Long nhíu mày.
Mặc dù ông ta kinh ngạc về thực lực của Chu Dương, nhưng ông ta cũng không cảm thấy Chu Dương sẽ thực sự dám giết ông ta.
"Nếu không cậu muốn như thế nào? Bây giờ tôi đã quyết định bỏ qua cho cậu, cậu còn nhất quyết không chịu buông, lẽ nào cậu còn muốn giết tôi sao?"
Hứa Thiên Long khinh thường nói.
Nực cười, ông ta là tông sư võ giả mạnh nhất trong nhánh phụ của Hứa gia, được mệnh danh là trụ cột của nhánh phụ Hứa gia cũng không phải nói quá.
Nếu như Chu Dương thực sự dám giết ông ta, vậy chẳng khác gì tuyên chiến với nhánh phụ của Hứa gia.
Bây giờ kẻ thù của Chu Dương còn ít sao?
Thù hận thâm sâu với nhánh chính của Hứa gia, gia tộc hạng nhất Tôn gia và gia tộc hạng ba Đinh gia đang nhìn chằm chằm Chu Dương như hổ đói.
Mà Chu Dương có thực lực gì chứ?
Anh chẳng có cái thá gì cả!
Hình như cũng không đúng lắm, bây giờ thực lực của Chu Dương dường như đã lớn mạnh hơn, anh có thể dùng một tay nhấc tông sư võ giả mạnh nhất như ông ta lên và đánh như thế.
Trước kia, quả thật Chu Dương chẳng là cái thá gì, cùng lắm cũng chỉ có một tông sư võ giả là Ngưu Xuyên sẵn lòng ở bên cạnh bảo vệ.
Những thế lực còn lại, ví dụ như bốn tông sư võ giả của Tô gia, hoặc là hơn hai mươi tông sư võ giả của nhánh phụ Hứa gia, đều chỉ là đồng minh của Chu Dương mà thôi, hoàn toàn không thể coi là thực lực của bản thân Chu Dương.
Trong tình hình này, Hứa Thiên Long hoàn toàn không tin Chu Dương dám ra tay với ông ta.
Nguyên nhân rất đơn giản, vốn dĩ thực lực của Chu Dương hầu hết đều chỉ dựa vào nhánh phụ Hứa gia chống lưng.
Nếu như giết chết Hứa Thiên Long, sau khi Chu Dương và nhánh phụ Hứa gia trở mặt thành kẻ thù, anh không chỉ mất đi sự ủng hộ của nhánh phụ Hứa gia, hơn nữa sẽ có thêm một kẻ thù lớn, đến lúc đó cho dù là Tô gia e rằng cũng sẽ không dám đứng về phía của Chu Dương.
Nói cách khác, nếu như Chu Dương dám giết Hứa Thiên Long, anh sẽ lập tức trở thành một người cô độc.
Cả thành phố Đông Hải này, tất cả các thế lực sẽ trở thành kẻ thù của anh!
Hơn hai mươi tông sư võ giả trong nhánh chính Hứa gia, trong đó có thể còn có một hoàng đế võ giả.
Hơn hai mươi tông sư võ giả của nhánh phụ Hứa gia.
Bốn tông sư võ giả của Tô gia.
Sáu tông sư võ giả của Tôn gia.
Hai tông sư võ giả của Đinh gia.
Vốn dĩ trong số những người này có gần một nửa lực lượng là đồng minh của anh.
Một khi giết Hứa Thiên Long, những lực lượng này sẽ trở thành kẻ địch của Chu Dương.
Hứa Thiên Long không tin Chu Dương dám làm như thế.
Hai tông sư võ giả khác của Hứa gia cũng nghĩ thế, trong ánh mắt nhìn Chu Dương ẩn giấu ý cảnh cáo.
"Chu tiên sinh, chúng ta là đồng minh, hi vọng cậu có thể ghi nhớ điểm này”.
"Lần này mặc dù trưởng lão của chúng tôi có lỗi trước nhưng ông ấy cũng đã xin lỗi cậu rồi, vẫn mong cậu có thể rộng lượng một chút”.
"Đừng vì chút chuyện nhỏ mà làm ảnh hưởng đến đại cục”.
Hai tông sư võ giả kia đồng thanh nói.
Mặc dù muốn Chu Dương tha cho Hứa Thiên Long, nhưng trong giọng điệu của bọn họ không hề có ý cầu xin, mà ngược lại còn mơ hồ có ý uy hϊế͙p͙.
Ngưu Xuyên ở bên cạnh nuốt nước bọt, căng thẳng nhìn Chu Dương.
Mặc dù xét từ góc độ tình cảm, Hứa Thiên Long tấn công Chu Dương trước, Ngưu Xuyên đương nhiên hi vọng ông ta bị giết chết.
Nhưng xét theo góc độ lý trí, cậu ấy cũng biết rằng không thể giết chết Hứa Thiên Long được.
Vì vậy trong ánh mắt cậu ấy nhìn Chu Dương tràn đầy sự căng thẳng.
Chỉ có Chu Dương vẫn luôn giữ bộ mặt không chút biểu cảm.
Sau khi anh yên lặng nghe những người xung quanh nói xong, anh liền bật cười.
Không sai, anh đã cười, hơn nữa còn cười rất thoải mái, giống như nghe thấy mấy câu chuyện nực cười.
"Các ông đều nói tôi không thể giết ông ta, hơn nữa còn lôi ra một đống lý do mà các ông tự mình nghĩ ra, nhưng các ông có nghĩ rằng, đó chỉ là lý do của các ông, hoàn toàn không liên quan gì đến tôi không?"
"Nếu như tôi không muốn giết ông ta, vậy thì các ông không cần giải thích tôi cũng sẽ không ra tay”.
"Nhưng nếu tôi muốn giết ông ta, đó cũng chỉ là chuyện của một cái vẫy tay mà thôi, căn bản không hề có những tình huống như các ông nói”.
"Cho dù có thì có liên quan gì đến tôi? Những gì tôi muốn làm đều chỉ là nghe theo trái tim tôi mà thôi”.
Chu Dương vô cùng bình tĩnh nói, nó tượng trưng cho trái tim hoàng đế võ giả mà anh có.
Chịu sự uy hϊế͙p͙? Suy nghĩ đến đại cục?
Không, không có chuyện đó đâu.
Anh là hoàng đế võ giả, là hoàng đế tối cao, thứ anh muốn chỉ có thể thuận theo trái tim của anh mà thôi.
Anh cho rằng Hứa Thiên Long phạm sai lầm phải xử chết, vậy thì anh sẽ giết chết ông ta.
Còn về những uy hϊế͙p͙ mà bọn họ nói, Chu Dương hoàn toàn không quan tâm.
Bởi vì anh không làm sai bất kỳ chuyện gì.
Nếu anh không hề làm sai mà vẫn có người chủ động đến tìm anh gây sự.
Vậy thì... nghiền nát đi!
Cho dù ông có là nhánh chính nhánh phụ gì đó của Hứa gia, ông có bao nhiêu tông sư võ giả, hay thế lực của cả Đông Hải sẽ thù địch với tôi.
Chỉ cần khiến tôi không vui, vậy thì tôi sẽ nghiền nát hết!
Đây chính là sự bá đạo của hoàng đế võ giả!
Sự bá đạo của trái tim hoàng đế!
Chu Dương dửng dửng quan sát tất cả mọi người, giọng nói bình tĩnh ẩn chứa sự uy nghiêm không dễ khiêu khích.
"Nghe đây, giết ông ta hay không, chỉ tùy vào tâm trạng của tôi mà thôi”.
"Thực ra tôi hoàn toàn không có dự định giết ông ta, tôi hi vọng cho ông ta một cơ hội thay đổi”.
"Nhưng bây giờ nhìn thái độ của các ông như vậy, đột nhiên tôi cảm thấy không cần thiết nữa”.
Chu Dương nhìn Hứa Thiên Long: "Nói cách khác, ông có thể chết rồi”.
Vẻ mặt của Hứa Thiên Long lộ ra sự kinh sợ.
Lúc này ông ta cũng bắt đầu sợ hãi.
"Thằng ranh, mày dám", ông ta vô thức uy hϊế͙p͙ một câu.
Nhưng phát hiện Chu Dương đã bắt đầu ra tay liền vội vàng cầu xin: "Không, đừng giết tôi!"
"Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi, xin cho tôi một cơ sửa đổi!"
"Tôi là tông sư võ giả! Tôi không muốn chết!"
Hứa Thiên Long đau khổ hét lên, nhưng đáng tiếc tiếng hét của ông ta hoàn toàn không có bất cứ tác dụng gì, Chu Dương đã đánh chết ông ta chỉ với một đòn.
Mọi người đều kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt.
Hai tông sư võ giả của Hứa gia sắc mặt tái mét nhìn Chu Dương: "Chu tiên sinh, cậu làm như vậy là muốn tuyên chiến với nhánh phụ Hứa gia chúng tôi đúng không?"