Thẩm Bích Quân thầm kinh hãi!
Nếu đối phương tìm được cô, dù cô hoảng sợ nhưng vẫn giữ được bình tĩnh.
Chứ không phải cô mặc kệ sống chết.
Là một người phụ nữ, một doanh nhân, tư tưởng giác ngộ của cô chưa cao đến vậy.
Chỉ là khi đối mặt nguy hiểm, vì là người phụ nữ thông minh, độc lập, dựng cơ nghiệp công ty Danh Dương từ hai bàn tay trắng, khó khăn trong quá trình này đều do cô tự thân gánh chịu, nên cô mới giữ được sự tỉnh táo như vậy.
Do đó cô mới được gọi là chủ tịch lạnh lùng.
Tức là, dù cô không mặc kệ chuyện sống chết, nhưng vì trải qua nhiều sóng gió to lớn, nên nội tâm cô mạnh mẽ hơn nhiều các cô gái bình thường khác.
Thậm chí cô từng đối mặt chuyện sinh tử, ví như lúc đỡ dao cho Chu Dương, lúc cô bị Thường Hạo bắt cóc.
Một người như vậy, dù một lần nữa gặp chuyện nguy hiểm tính mạng, cô cũng không hốt hoảng đến mất sạch lí trí.
Nhưng nếu mục tiêu của đối phương là bà Chu, thì sự việc đã khác hẳn.
Trong tâm trí Thẩm Bích Quân, mạng sống của bà Chu quan trọng hơn mình!
Người trọng tình trọng nghĩa nào cũng vậy.
Đây còn là người mẹ mà Chu Dương nhờ cô chăm sóc!
Nếu bà Chu có mệnh hệ gì, thì cô biết giải thích ra sao với Chu Dương?
Hơn nữa, cô cũng đối xử với bà Chu như mẹ mình.
Trong tim cô, địa vị của bà Chu không ai thay thế được.
Nên khi nghe thấy đối phương muốn tìm bà Chu, lúc này cô vô cùng luống cuống.
"Không, bà ấy không ở chỗ tôi!"
Thẩm Bích Quân lắc đầu điên cuồng.
Giờ đây, cô chỉ giống như mọi cô gái khác, mất hết khả năng suy nghĩ, trong lòng chỉ toàn sự hốt hoảng, là bất luận thế nào cũng phải bảo vệ mạng sống bà Chu!
"Thật? Không ở đây sao?", khuôn mặt hai ông già kia lộ rõ vẻ cợt nhả.
Bây giờ bọn họ đã chắc chắn bà Chu ở trong căn biệt thự này.
Nhưng bọn họ cũng không nóng vội vào bắt bà Chu.
Dù sao cũng chạy không thoát được!
Ít nhất bọn họ nghĩ vậy.
Lúc này, bọn họ muốn trêu đùa Thẩm Bích Quân một chút.
Người phụ nữ này thật sự quá đẹp!
Là tông sư võ giả của gia tộc ẩn dật Hứa gia, địa vị của bọn họ có thể nói không hề tầm thường, số phụ nữ đã từng hưởng thụ, dùng hai bàn tay đếm không hết.
Nhưng bọn họ chưa từng gặp người phụ nữ nào xinh đẹp như Thẩm Bích Quân!
Lúc đầu người phụ nữ này xuất hiện, cô còn giữ được khí chất tự tin.
Nhưng bây giờ, khi nhắc đến mẹ Chu Dương, khí chất của Thẩm Bích Quân nhanh chóng sụp đổ, khiến hai ông già nổi máu muốn chơi đùa.
"Không có thật à? Chúng tôi không tin, phải vào lục soát một chút", một ông già cười cợt nói.
"Không, không được", Thẩm Bích Quân không kịp nghĩ gì mà chỉ nhanh chóng ngăn cản: "Thật sự không có, các ông không cần vào tìm!"
"Nhất quyết không muốn bọn tôi vào sao?", một ông già hỏi.
"Không muốn", Thẩm Bích Quân vội gật đầu.
"Vậy chúng ta cứ quanh quẩn đứng ở cổng à? Khó chịu ghê!"
Nói xong, hai ông già còn nhìn nhau cười lớn.
Lúc này, Thẩm Bích Quân còn chưa hiểu sao hai ông già kia vui vẻ như vậy.
Chỉ là cô thấy, họ cười thế kia, chắc là không sao rồi.
"Không được, bắt chúng tôi đứng đây là không được, nếu cô nhảy cho chúng tôi một điệu, chúng tôi sẽ cân nhắc không vào trong lục soát", một ông già nói.
"Hả? Muốn nhảy ư?", Thẩm Bích Quân ngơ ngác hỏi.
Cô không kịp nghĩ nhiều, vì một ông già khác đang làm bộ muốn xông vào.
"Không được vào! Tôi nhảy", Thẩm Bích Quân cắn môi.
Cô đứng ở cổng nhảy múa.
Từng là một vị chủ tịch lạnh lùng, một nữ thần trong mắt bao người, vậy mà giờ đây giống như một kẻ đần độn, hay nói cách khác, giống một khúc gỗ vô hồn, nhảy múa ở cổng biệt thự.
"Ha ha, đúng là con đàn bà ngu dốt", một ông già hé mắt, nhìn Thẩm Bích Quân với vẻ thèm thuồng.
"Bây giờ, cởi áo xuống", ông ta ra lệnh.
Thẩm Bích Quân không còn sự lựa chọn nào khác, cắn răng cởi áo khoác, lộ ra chiếc áօ ɭót bên trong.
Nhìn làn da bóng loáng trước mắt, hai lão già lúc này không kiềm chế nổi.
"Được rồi, không đùa nữa, giờ hai anh em ta kéo con đàn bà này vào vui vẻ một chút", một ông già đề nghị: "Nhân tiện, vào bắt mẹ Chu Dương đi!"
"Được, tôi cũng không nhịn nổi nữa, con đàn bà này đúng là cực phẩm", ông già còn lại phụ họa.
Nhìn Thẩm Bích Quân nhảy múa, bọn họ suýt nữa không kiềm chế được giương cờ đầu hàng! Nhất định phải nhanh tay để còn vui vẻ với cô!
Thế nên, một ông già nhanh chóng nắm chặt tay Thẩm Bích Quân: "Được rồi, không nhảy nữa, theo chúng tôi vào trong!"
"Hả? Không được! Các ông không được vào", Thẩm Bích Quân sốt ruột nói.
Trong đầu cô chỉ còn suy nghĩ, là giữ chân hai ông già này.
Chỉ cần bọn họ không vào trong, bà Chu nhất định sẽ an toàn.
Nhưng sao hai ông già kia có thể nghe lời cô được?
"Không cho vào? Không được, chúng tôi không thích đứng ở cổng", một ông già cười nham hiểm.
Ông ta định mạnh tay kéo Thẩm Bích Quân vào, mặc kệ cô đồng ý hay không.
Nhưng ông ta kéo tay, nhận ra cô không hề nhúc nhích.
Kỳ lạ, sao con đàn bà này khỏe vậy?
Phải biết, mình là tông sư võ giả!
Ông ta quay đầu lại, nhìn Thẩm Bích Quân, phát hiện đôi mắt cô đỏ ngầu, nhìn như hóa điên lên, giữ chặt cánh tay ông ta, không cho ông ta vào biệt thự dù chỉ một bước.
"Dám chống đối hả?", ông ta không nghĩ nhiều, liền tát cô một bạt tai.
Tông sư võ giả mạnh như nào? Một cái tát đã đủ để khiến khóe miệng Thẩm Bích Quân chảy máu.
Nhưng cô vẫn giữ nguyên bộ dạng điên cuồng như cũ, mạnh mẽ ghì chặt cánh tay ông ta, không cho vào biệt thự.
"Con đàn bà này điên rồi à?", ông già kia nhíu mày, giơ chân đạp vào bụng Thẩm Bích Quân.
Một cước này khiến Thẩm Bích Quân phụt ra nhiều máu tươi hơn, rồi gục xuống đất.
Dù vậy, cô vẫn ôm chặt chân ông ta.
"Bộ dạng điên thật rồi, thôi đánh cho cô ta ngất xỉu đi, dù ngất xỉu thì chúng ta vẫn chơi đùa được", ông già còn lại đề nghị.
Ông già kia gật đầu, lúc định ra tay thì đột nhiên thấy một trận gió thổi qua.