Đương nhiên ông ta sẽ không cam lòng.
Vốn dĩ ông ta hoàn toàn có thể chết một cách nhẹ nhàng và vô cùng thỏa mãn.
Bởi vì, ông ta vẫn cho rằng cú đấm của mình sẽ khiến Chu Dương bị thương nặng.
Nhưng bây giờ ông ta đã biết cú đánh đó của mình không có tác dụng gì đối với Chu Dương, tức là cái chết của ông ta vô cùng uổng phí, điều này khiến ông ta không thể nào cam lòng.
“Không ngờ cậu lại có thực lực mạnh mẽ đến như vậy!"
Ông ta vô cùng kinh ngạc nói, dù sao ông ta đã nghe rõ những lời vừa rồi của Ngưu Xuyên.
Bây giờ Chu Dương đã là hoàng đế võ giả!
Chuyện này càng khiến ông ta tuyệt vọng hơn.
“Giết tôi đi, cậu đã thắng rồi”, ông ta nói.
Cho dù không cam lòng như thế nào, thì ông ta của bây giờ cũng chỉ còn cách chủ động lựa chọn cái chết mà thôi.
Chỉ là ông ta cũng không sao hiểu được, cái tên Chu Dương này không phải chỉ là một đồ bỏ đi thôi sao? Sao có thể trở mình một cái đã trở thành hoàng đế võ giả rồi?
Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng cả toàn bộ Hứa gia đều bị anh đánh bại.
Chu Dương không biết suy nghĩ lúc này của ông ta, anh chỉ bày ra một bộ dạng giễu cợt.
“Không cam lòng sao?”, Chu Dương hỏi.
Trong lòng ông ta tự nhủ rằng không phải là cậu đang hỏi thừa đó chứ, ông đây phải chết như thế này sao có thể cam lòng được.
Nhưng ông ta không hề nói ra câu này, bởi vì ông ta biết Chu Dương đang cười nhạo ông ta.
Nhưng bây giờ ông ta đã thảm đến mức này rồi, còn gì để cười nhạo nữa đâu?
Giờ đây ông ta chỉ hi vọng bản thân mình hàm oan mà chết.
Muốn chết cũng không thể chết được, còn phải chết một cách không cam lòng như vậy!
Nhưng ngay cả như vậy, thì đó cũng chỉ là những gì mà ông ta mong muốn mà thôi!
Chu Dương không có ý định để ông ta chết dễ dàng như vậy!
“Cậu hãy đem lão già này giao cho Triệu Binh, để Triệu Binh chăm sóc thật tốt cho ông ta, về sau sẽ có ích”, Chu Dương nói với Ngưu Xuyên.
Ngưu Xuyên gật đầu, vác ông ta lên vai rồi bước ra ngoài.
Ông ta giãy dụa trêи vai Ngưu Xuyên: “Chu Dương, tên ma quỷ kia!”
"Nếu cậu có gan thì để tôi chết đi! Tôi đã tàn phế như này rồi, cậu còn bắt tôi lại thì có bản lĩnh gì chứ”.
Ông ta không muốn sống nữa, giờ ông ta đã vậy rồi, sống tiếp cũng không có giá trị gì, chi bằng chết đi còn hơn.
Do đó ông ta cố gắng chống cự.
Chỉ có điều, rõ ràng sự phản kháng của ông ta không có tác dụng.
“Yên tâm đi, ông cũng không sống được bao lâu nữa đâu”, Chu Dương vẫy tay, không để ý đến lão già đó nữa.
Sống trong đau khổ, nhưng nếu có thể được sống mãi như vậy thì cũng coi là có một chút hy vọng.
Nhưng Chu Dương lại nói với ông ta rằng ông ta không thể sống lâu.
Chuyện này khiến cho ông ta cảm thấy nhất định sẽ còn xảy ra những chuyện ngoài dự tính.
Bắt đầu từ bây giờ trở đi, mỗi ngày ông ta đều phải chịu hành hạ giày vò, tính toán thời gian để xem khi nào mình sẽ chết.
Đó chính là một cuộc sống còn đáng sợ hơn cả địa ngục!
Sau khi Ngưu Xuyên rời đi, Chu Dương đi đến dìu Thẩm Bích Quân ngồi dậy.
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp trước mặt, Chu Dương cảm thấy đau lòng.
Anh đã nhìn thấy tất cả.
Lý do khiến Thẩm Bích Quân bị đánh thành như vậy đều là vì cô ấy dùng cả mạng sống của mình để ngăn chặn ông ta xông vào biệt thự.
Trêи thực tế, cô ấy chỉ là một người phụ nữ bình thường, mà hai ông già kia lại là tông sư võ giả, dù dùng cả sinh mạng để phản kháng, thì cô ấy hoàn toàn không ngăn chặn được hai người họ.
Nhưng mạng sống của con người lại là thứ thần kì nhất trong vũ trụ.
Như mọi người đều biết, ngay cả những người bình thường cũng có tiềm năng vô tận tiềm ẩn sâu trong cơ thể.
Có rất nhiều ví dụ về điều này, như trong sách giáo khoa có nói rằng một cô gái bị ô tô cán nát bên dưới.
Sau đó bố của cô gái đó vì để cứu con gái của mình, đã mạnh mẽ nâng cái xe có trọng lượng vài tấn đó lên.
Đây dường như là một điều không thể, làm sao một người đàn ông bình thường có thể nâng được một chiếc ô tô nặng mấy tấn?
Nhưng chuyện như thế thực sự đã xảy ra.
Bởi vì bố của cô gái đó trong tình huống khẩn cấp, đã làm bùng phát tiềm năng ẩn sâu trong người ông ấy.
Sau khi cứu được con gái của mình ra khỏi xe, người ta yêu cầu ông ấy nâng một chiếc ô tô có cùng trọng lượng lên lần nữa, nhưng dù ông ấy cố thế nào cũng không nâng lên được.
Kể cả thưởng hai mươi triệu, ông ấy cũng không làm được.
Bởi vì hai mươi triệu tiền thưởng không khiến ông ấy rơi vào trạng thái điên cuồng như thế, loại trạng thái đó chính là cảm giác muốn bỏ sự sống của bản thân mình, trong đầu chỉ có một mục tiêu duy nhất mới có thể kϊƈɦ thích và làm bùng nổ mọi tiềm năng trong cơ thể.
Lúc đó Thẩm Bích Quân đã rơi vào trạng thái như vậy.
Trong đầu cô ấy chỉ có một suy nghĩ duy nhất, dù như thế nào cũng phải cứu mẹ của Chu Dương, dù như thế nào cũng không thể để hai ông già đó xông vào biệt thự.
Cho nên cô ấy đã bùng nổ mọi khả năng tiềm ẩn của bản thân mình.
Trong trường hợp đó, dù không phải là đối thủ của hai tông sư võ giả kia, nhưng cô ấy vẫn có thể dùng sự kiên trì của bản thân mình để ngăn cản bọn họ.
Chu Dương nhìn thấy cảnh tượng này, cho nên anh vô cùng cảm động.
Có thể làm được điều này chứng tỏ Thẩm Bích Quân đã thực sự coi mẹ của Chu Dương như mẹ ruột thịt của mình.
Cũng vì thế nên Chu Dương cảm thấy vô cùng xấu hổ với Thẩm Bích Quân.
Thẩm Bích Quân bộc phát hết khả năng của mình. Lúc bị ông ta đá văng, cô ấy còn chưa ngất đi.
Nhưng sau khi Chu Dương đến, gánh nặng trong lòng cũng được trút bỏ, nên cô ấy mới có thể thở phào nhẹ nhõm rồi ngất lịm.
Chu Dương lặng lẽ nhìn người đẹp đang nằm trong vòng tay mình, sau khi lau giọt nước mắt ở khóe mắt, anh truyền một chút năng lượng từ cơ thể của mình vào người Thẩm Bích Quân.
Bản thân anh là hoàng đế võ giả, năng lượng trong cơ thể anh vô cùng tinh khiết, có thể chữa được vết thương của con người nhanh nhất có thể.
Chẳng mấy chốc, Thẩm Bích Quân yếu ớt từ từ mở mắt ra.
Đầu tiên là cô ấy sửng sốt, bởi vì bộ dạng của Chu Dương đang ở trước mặt hơi nhếch nhác, giống như một kẻ lang thang.
Sau đó cô ấy lại cười rồi nói: “Đúng là anh rồi”.
Chu Dương gật đầu: “Đúng vậy, sao tôi có thể trơ mắt nhìn cô bị dồn đến đường cùng được”.
Thẩm Bích Quân lắc đầu, khẽ nói: "Ý tôi là anh nhìn xấu xí lắm”.
"Trước khi ngất xỉu, tôi thấy một cái bóng đen lao tới, nghĩ đó nhất định là đồ khốn nạn nhà anh, nên tôi mới ngất đi”.
“Người bình thường sẽ không xấu như vậy”.
“Hả?”, Chu Dương hơi phiền muộn, bỗng chốc không biết nên trả lời như thế nào.
Vừa rồi không phải còn rất tốt sao? Bầu không khí không phải là rất cảm động à?
Không phải là vào lúc này hai người nên nói những lời rất cảm động ư?
Anh rất xấu xí là chuyện gì chứ?
Hơn nữa bản thân anh xấu đến mức đó sao? Tuy rằng ở trêи Thánh Sơn hai tháng đúng là hơi nhếch nhác, nhưng cũng không đến mức xấu xí chứ.
Anh sờ mũi của mình, cảm thấy phản bác lại lời Thẩm Bích Quân cũng không đúng, mà không phản bác lại cũng không ổn.
Thẩm Bích Quân nhìn thẳng vào anh.
Một lúc sau, cô lại lên tiếng: “Tôi làm được rồi, tôi đã bảo vệ được mẹ chúng ta rồi”.
“Chúng ta, mẹ chúng ta?”, Chu Dương hơi do dự, đột nhiên nghĩ đến, có khi nào Thẩm Bích Quân cố tình nói như vậy.
Cô ấy muốn có một danh phận với anh sao?
Nếu như là trước kia, Chu Dương nhất định sẽ từ chối thẳng thừng, nhưng bây giờ anh lại không thể nói ra được.