Ai cũng cảm thấy hành vi của cô gái này hơi quá đáng.
Người ta nói là đến đây xin lỗi, cô không nói ra có chấp nhận hay không đã đành, lại còn đưa ra yêu cầu bắt người ta quỳ xuống.
Ừ thì cứ coi như cô đã đưa ra yêu cầu, Hoa Thần Vũ cũng đã quỳ xuống theo yêu cầu của cô rồi, thì lúc này cô cũng nên tha thứ cho người ta đi chứ.
Nhưng cô lại giơ tay tát người ta một cái, hơn nữa còn bảo người ta đi chết và biến đi, còn nói là sẽ không bao giờ tha thứ cho người ta trong suốt quãng đời còn lại, như vậy có phải hơi quá đáng không?
Thực sự là ngang ngạnh cố chấp quá!
Mọi người đều cảm thấy Hoa Thần Vũ chắc hẳn sẽ tức giận.
Như thế này chắc ít nhiều gì cũng sẽ giận dữ, một người vừa rồi kiêu ngạo bất cần đời đã rớt xuống đến mức này, về tình về lý có lẽ cũng sẽ thể hiện sự tức giận.
Nhưng tất cả đều vượt ra ngoài dự tính của họ, Hoa Thần Vũ vẫn cứ quỳ bất động trêи mặt đất!
Hắn không nói một lời nào, cứ như thể người cô gái đánh không phải là hắn.
Hắn cứ lặng lẽ quỳ trêи mặt đất, giống như một pho tượng.
Nhưng có thể cảm nhận được từ sau lưng và từ trêи cơ thể của hắn, lúc này có lẽ hắn đang rất hối hận.
Hối hận, cũng có nghĩa là gã này đang tu tỉnh.
Tất cả mọi người đều không hình dung ra được, tại sao lại hắn lại bắt đầu tu tỉnh?
Ban đầu, tính cách của Hoa Thần Vũ không phải như thế này!
Đó là một công tử với cái mác nhà giàu dính trêи gương mặt!
Vô lý, huyênh hoang kiêu ngạo, ưa nhẹ không ưa nặng, tàn nhẫn và độc ác... Đây có lẽ mới đúng là nhãn mác của hắn ta!
Rốt cuộc, có chỗ nào không đúng?
Chỉ có Chu Dương hiểu được.
Anh cũng biết tại sao mọi thứ lại thành ra như bây giờ, một nụ cười bất chợt thoáng qua khóe miệng anh.
Thật vậy, nhìn bề ngoài, mọi thứ có vẻ hơi kỳ lạ.
---
Người thân của cô gái hiển nhiên không làm gì quá đáng, chỉ nói vài câu chửi thề không liên quan, sau đó yêu cầu Hoa gia bồi thường mười triệu tệ mà thôi.
Mặc dù những câu chửi thề đó khó nghe, nhưng ai cũng có thể mắng mỏ được, hoàn toàn không chứa kỹ thuật nào, cũng không có mấy sức công kϊƈɦ.
Nhưng chỉ như vậy cũng đã làm cho ông tổ Hoa gia và Hoa Thần Vũ khó chịu.
Vốn dĩ là đến đây để xin lỗi, nhưng trong nháy mắt lại đánh cho những người này một trận.
Còn cô gái? Những gì cô gái làm dường như còn quá đáng hơn.
----
Cô muốn Hoa Thần Vũ phải quỳ xuống!
Không chỉ vậy, cô còn tát Hoa Thần Vũ và tuyên bố sẽ không bao giờ tha thứ cho Hoa Thần Vũ!
Bất kỳ một điều nào trong những điều này dường như đều quá đáng hơn những gì người thân của cô đã làm.
Nhưng Hoa Thần Vũ không trở mặt với cô ấy, mà thay vào đó là tự tu tỉnh.
Điều này thực sự khiến mọi người tự hỏi tại sao mọi thứ lại trở nên như thế này.
Nhưng nếu để ý hơn một chút, bạn có thể nhận thấy có sự khác biệt cơ bản giữa những gì cô gái và người thân của cô ấy làm.
Người thân của cô gái mắng chửi những lời khó nghe, yêu cầu bồi thường. Những chuyện này hoàn toàn không hề có liên quan gì nhiều đến chuyện mà Hoa Thần Vũ làm sai.
Mặc dù Hoa Thần Vũ đã làm sai, nhưng việc bị mắng và bồi thường là chuyện bình thường.
Nhưng gác chuyện đúng sai sang một bên, cách cư xử của họ sẽ chỉ khiến Hoa Thần Vũ quên đi những việc sai trái mà mình đã làm, và tập trung vào những chuyện lộn xộn này.
Nhưng những gì cô gái ấy đã làm và mọi động thái đều nhắc nhở Hoa Thần Vũ về những sai lầm mà hắn ta đã mắc phải.
Cô bắt Hoa Thần Vũ quỳ xuống, đây dường như là một hành vi làm tổn hại đến lòng tự trọng, còn có vẻ quá đáng hơn so với việc bắt hắn bồi thường mười triệu tệ.
Nói cho cùng, một thiếu gia đáng kính như Hoa Thần Vũ, nếu bạn nói bạn đưa cho hắn mười triệu để hắn quỳ lạy bạn thì chắc chắn là không thể, hắn ta sẽ cho bạn một cái bạt tai ngay mà không cần suy nghĩ.
Nhưng hành động quỳ gối là một sự chuộc tội thực sự.
Điều đó khiến cho suy nghĩ của Hoa Thần Vũ không thể tách khỏi ý niệm về sự chuộc tội.
---
Vậy nên cô gái đã thành công.
Cho dù sau đó cô có làm nhiều chuyện quá đáng, Hoa Thần Vũ cũng sẽ không tức giận.
Bởi vì hắn đang hối lỗi, tự suy ngẫm về những gì mình đã làm với những gì cô gái đã làm, ai là người quá đáng hơn.
Kết quả rất rõ ràng, việc hắn làm vẫn quá đáng hơn.
Cô gái chỉ là bắt hắn quỳ xuống thôi, còn hắn gần như đã hủy hoại cả cuộc đời cô.
Vì vậy, hắn ta không những không tức giận mà còn tự trách mình nhiều hơn, bản thân hắn có thể nhận ra được rằng cô gái giận dữ là có lý do.
Vì vậy mới xuất hiện cảnh khiến mọi người khó hiểu như vậy.
Hoa Thần Vũ lặng lẽ quỳ trêи mặt đất, mọi người bên cạnh cũng không dám thở mạnh.
Rất lâu sau đó, ông tổ Hoa gia mới thở dài, lẳng lặng đi đến bên cạnh Hoa Thần Vũ, định kéo hắn đứng dậy: “Vũ Nhi, đứng dậy đi, thành ý của cháu đã thể hiện rõ rồi, người ta không đồng ý tha thứ cho chúng ta, chúng ta cũng không có cách nào cả”.
----
"Không, cháu không đứng dậy", Hoa Thần Vũ vẫn cứ quỳ, tuy rằng nói nhỏ, nhưng rất kiên quyết: "Đây là sai lầm cháu phạm phải, hãy đều cháu tự mình gánh chịu”.
"Cô ấy có thể không thể tha thứ cho cháu, đó là quyền của cô ấy”.
"Nhưng nếu cô ấy không chịu tha thứ cho cháu, cháu sẽ quỳ mãi ở đây!”
Đột nhiên hắn cứ quỳ như vậy và tiến về phía trước. Là một người bình thường, đầu gối của hắn cũng rất mỏng manh.
Từ đây vào phòng ngủ chỉ vỏn vẹn chục mét, mà đầu gối hắn máu me chảy đầm đìa.
Nhưng hắn không hề quan tâm, cứ quỳ như vậy đi đến cửa phòng ngủ và gõ mạnh vào cửa: "Cô Thiến Thiến, xin lỗi vì tôi đã làm hại cô”.
"Tôi biết rõ chuyện mình làm quá đáng đến mức nào, tôi có thể không cầu xin cô tha thứ”.
"Nhưng xin cô hãy nói cho tôi biết, tôi phải làm như thế nào mới có thể bù đắp được cho cô phần nào”.
"Nếu cô cần tiền, tôi có thể đồng ý với mức mười triệu họ vừa nói, hoặc thậm chí hai mươi triệu, ba mươi triệu hay nhiều hơn nữa tôi đều đồng ý”.
"Cho dù sau khi đưa tiền cho cô mà cô vẫn không chịu tha thứ cho tôi thì cũng không sao cả. Tôi chỉ hi vọng có thể bù đắp được cho cô phần nào”.
Hoa Thần Vũ chân thành nói.
Những người thân gần đó đều lộ ra những ánh mắt thèm muốn.
Như này là đồng ý rồi sao?
Cậu đồng ý luôn ngay từ đầu thì có phải là không có chuyện gì rồi sao!
"Thiến Thiến, mau đồng ý với Hoa thiếu gia đi!”
"Mấy chục triệu đấy! Cho dù chúng ta cần hai mươi ba mươi triệu cũng được đó, chứ không tội vạ con phải chịu suốt ba năm nay không phải uổng phí rồi sao!"
Có người hét lên.
Sắc mặt ông tổ Hoa gia bắt đầu trở nên khó coi.
"Vũ Nhi, người mà cháu phải đền tội không chỉ có một mình họ, cháu mở miệng ra liền đồng ý nhiều tiền như vậy, cháu có từng nghĩ, khi cháu đối mặt với những nạn nhân khác thì phải làm thế nào chưa?”
"Nếu ai nấy đều yêu cầu nhiều tiền như vậy, Hoa gia chúng ta căn bản không kiếm đâu ra được!”
----
"Nếu lần này cháu đưa nhiều tiền như thế cho một người mà sau này lại không đưa nữa, há chẳng phải càng quá đáng hơn hay sao?”
Ông tổ Hoa gia ra sức khuyên nhủ.
Nhưng Hoa Thần Vũ nói: "Ông à, cháu không quan tâm”.
"Cháu chỉ muốn chuộc lỗi thôi”.
Hoa Thần Vũ bình tĩnh nói.
Có thể thấy lúc này đây hắn thực sự rất thật lòng.