Không biết có phải do chịu ảnh hưởng ở trêи mạng hay không, cách nhìn của Thẩm Bích Quân về Hoa Thần Vũ và ông tổ Hoa gia vô cùng tồi tệ.
Chu Dương cũng không hề để ý tới vấn đề này.
Bởi gì anh đã biết toàn bộ quá trình của sự việc, cũng biết chính xác bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Còn về vấn đề tốt hay xấu, bản thân anh chỉ cảm thấy có rất nhiều chuyện không thể chỉ dùng đúng sai tốt xấu đơn thuần để phán đoán.
Có lẽ bởi vì cảnh giới càng thâm sâu, bây giờ Chu Dương suy nghĩ về thế giới này cũng trở nên sâu sắc hơn một bậc, anh hiểu rất rõ, thế giới này không đơn giản chỉ có trắng và đen.
Có thể một tên sát nhân cũng sẽ cứu một chú chó nhỏ bên đường.
Trái tim của tên sát nhân đó thực ra vô cùng lương thiện, nhưng cậu ta lại dễ bị kϊƈɦ động, không thể nào chấp nhận dù chỉ một chút uất ức.
Người khác vô ý trêu đùa cậu ta mấy câu, hoặc cố tình ăn hϊế͙p͙ cậu ta nhưng không quá đáng quá cậu ta cũng sẽ thuận tay mà giết người đó.
Thường ngày nếu như không có ai chọc tức, cậu ta cũng sẽ đối xử với mọi người vô cùng bình thường và ôn hòa.
Người như vậy được xem là người tốt hay xấu?
Có lẽ sẽ có rất nhiều người cảm thấy cậu ta cũng được xem như một người tốt.
Xét cho cùng cậu ta là loại người chỉ cần người khác không chọc đến thì là một người vô cùng tốt, nói theo cách này, tất cả những người bị cậu ta giết đều là đúng người có tội.
Nhưng sự việc thật sự là như vậy sao?
Không phán xét lý luận kia là đúng hay sai, chỉ cần người bị kϊƈɦ động ra tay với người khác, vậy thì không thể nào nói cậu ta không phạm sai lầm.
Ví dụ là hiểu nhầm, người dễ kϊƈɦ động như cậu ta tuyệt đối sẽ không cho người khác cơ hội giải thích.
Vì vậy mới nói, người bình thường không phải thần thánh, người tài đức có ai không phạm sai lầm, trêи thế giới này không tồn tại người không bao giờ phạm sai.
Chân lý trêи đời chẳng qua chỉ là một điểm cân bằng, làm người đừng canh cánh trong lòng lỗi sai mà bản thân từng phạm phải, sống ngẩng cao đầu mới là lựa chọn thông minh nhất.
Sau đó Chu Dương đi thăm Hoa Thần Vũ, phát hiện mặc dù tình cảnh của hắn rất thảm, bất kể đi đến đâu cũng đều có tiếng chửi bới, thậm chí là trêи đường lớn cũng sẽ có người ném đá vào hắn, nhưng cuộc sống của hắn vẫn vô cùng đầy đủ.
Cuối cùng hắn đã biết lí do để mình sống chứ không như ngày trước, chỉ vì theo đuổi thú vui nhất thời, hoàn toàn không biết sau này nên làm gì.
Trước kia, mỗi ngày Hoa Thần Vũ đều thay một cô gái, nhưng hắn chưa từng yêu bất kì ai.
Hôm nay sau khi bước ra từ phòng của cô gái, hắn hoàn toàn không biết tiếp theo bản thân nên đi đâu.
Trong mắt người khác, hắn có một cuộc sống xa hoa hào nhoáng, nhưng đối với hắn mà nói cuộc sống đó không khác gì so với một cái xác không hồn.
May mắn thay cuối cùng hắn cũng đã thoát ra được khỏi cuộc sống đó.
Đương nhiên đây đều là chuyện sau này, bây giờ Chu Dương vẫn đặt trọng tâm vào Hứa gia.
Qua cuộc nói chuyện với Hổ gia, anh biết được Hứa gia thực sự đã xuất đầu lộ diện.
Trong hai tháng Chu Dương đến Thánh Sơn, Hứa gia đã xuất đầu lộ diện ngay vào tháng đầu tiên.
Nói cách khác, bây giờ Hứa gia đã chính thức xuất hiện được một tháng.
Ở Đông Hải có một số người có lẽ vẫn chưa nghe nói tới sự tồn tại của Hứa gia là như thế nào nhưng cũng cảm thấy thành phố Đông Hải đang bị một thế lực vô hình bao phủ.
Theo Chu Dương đoán, mục tiêu đầu tiên của việc Hứa gia xuất đầu lộ diện chính là chiếm lĩnh việc kinh doanh ở Đông Hải.
Sản nghiệp của Hứa gia dường như phân bố ở tất cả các ngành, từ ăn ở đi lại trong cuộc sống đến các ngành công nghiệp, toàn bộ đều có bóng dáng của gia tộc ẩn dật Hứa gia.
Bọn họ đã thu mua rất nhiều cửa hàng quần áo, nhà hàng, điểm tiêu thụ xe hơi, thậm chí còn có rất nhiều khách sạn ở Đông Hải.
Nhìn vào, những thứ này không đáng để tâm, điều thực sự thu hút sự chú ý chính là hai doanh nghiệp cỡ lớn mà bọn họ thu mua, tuy nhiên giá thị trường cũng chỉ khoảng hai tỷ, quy mô vẫn chưa lớn như công ty Danh Dương.
Nhưng Chu Dương đã nhạy bén nhận ra vấn đề bên trong, những sản nghiệp vụn vặt kia thực sự quá nhiều, nhưng thứ đó giống như cái rễ của Hứa gia cắm vào Đông Hải, âm thầm cung cấp chất dinh dưỡng cho khối tài sản kếch xù phía sau.
Nếu như chỉ tập trung vào hai nhà máy cỡ lớn kia, vậy thì mấy người Chu Dương đều sẽ bị mắc lừa.
Vì vậy nếu như muốn đánh bại Hứa gia về mặt kinh tế, phải giải quyết tất cả những sản nghiệp cỡ nhỏ của bọn họ.
Nhưng đây là một vấn đề khó.
Những nơi Hứa gia thu mua lại quy mô đều không lớn nhưng kinh doanh lại rất tốt.
Những cửa hàng này nhìn chung đều có đặc điểm riêng và có khả năng tồn tại lâu dài.
Hay nói cách khác, nếu như Chu Dương muốn mở một số cửa hàng tương tự xung quanh những cửa hàng kia để cạnh tranh việc làm ăn với bọn họ là hoàn toàn không thể.
Phạm vi rộng, nhãn hiệu nhiều, hơn nữa khả năng tồn tại cực kì mạnh, muốn một lần hành động mà tiêu hủy được là không có khả năng.
Nhưng Chu Dương cũng đã chuẩn bị từ lâu.
Anh đã liên hệ với bến cảng Thuấn Thiên.
Yêu cầu bọn họ không tiếp tục cung cấp nguyên liệu tươi cho nhà hàng của Hứa gia nữa.
Đây là một đòn trí mạng.
Bởi vì Đông Hải là thành phố gần biển, ở trong thành phố này mỗi một quán ăn đặc sản không thể thiếu các món ăn đặc trưng liên quan đến hải sản.
Mà hải sản tươi mới nhất chắc chắn đều đến từ bến cảng.
Tất nhiên bạn cũng có thể đến chợ hải sản để mua, nhưng đồ trong chợ hải sản nhất định không tươi ngon bằng ở bến cảng.
Sau đó anh còn có sự ủng hộ của tòa nhà tài chính Thiên Địa, nói tóm lại cho dù Hứa gia có đi nước cờ hay đến đâu, Chu Dương cũng không phải kẻ dễ bắt nạt.
Bây giờ anh vừa phát triển công ty Danh Dương vừa chờ đợi sự sụp đổ sản nghiệp của Hứa gia.
Trông có vẻ thời gian yên lặng, cả thành phố Đông Hải đều rất yên bình nhưng thực tế lại có sóng ngầm đang chuyển động, kinh tế đương nhiên quan trọng, nhưng điều quan trọng nhất là sức mạnh về mặt vũ lực của Hứa gia.
Hứa gia đã ở ẩn hàng trăm năm, bọn họ lấy tiền ở đâu ra để thu mua nhiều sản nghiệp như vậy?
Đơn giản là vì bọn họ đã phái một số lượng lớn các tông sư võ giả đến trấn thủ ở các gia tộc, tương đương với việc khống chế các gia tộc này.
Vì vậy bây giờ, sức ảnh hưởng của Hứa gia ở Đông Hải thật sự không thể xem thường, ví dụ như việc trước khi Chu Dương quay về Đông Hải, hai tông sư võ giả của Hứa gia đã tìm đến tận cửa bắt mẹ của anh đi.
Điều này chứng minh tai mắt của Hứa gia ở Đông Hải đã phát triển đến mức khủng bố nhất định.
Chu Dương ngồi trong văn phòng yên lặng suy nghĩ, đột nhiên cửa văn phòng bị mở tung, Thẩm Bích Quân mặc đồng phục công sở đi vào.
Là chủ tịch của công ty Danh Dương, Thẩm Bích Quân vào phòng làm việc của Chu Dương đương nhiên không cần gõ cửa.
Trêи mặt cô mang theo nụ cười rạng rỡ ngồi thẳng lên bàn làm việc của Chu Dương, sau đó nhìn anh chằm chằm đầy ý mê hoặc.
"Bà chủ của tôi à, rốt cuộc cô muốn làm gì, tư thế này của cô rất dễ khiến người ta phạm pháp đấy”, Chu Dương che trán vẻ mặt bất lực nói.
Nghe Chu Dương nói vậy, Thẩm Bích Quân không chỉ không thu lại dáng vẻ của mình, mà trái lại còn quyến rũ nói: "Tôi nói mấy ngày nay anh cũng đã vất vả như vậy, thế nào, có muốn tôi thưởng cho anh không?"