Đương nhiên Chu Dương nghe hiểu gia chủ Hứa gia đang khoe khoang, nhưng anh hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này.
Vì tài sản của anh có thể mua vô số máy bay trực thăng, mặc dù bây giờ anh thật sự không có máy bay trực thăng, cũng chưa từng ngồi trêи đó, nhưng không có nghĩa là anh sẽ ngưỡng mộ hoặc đố kị.
Điều này giống như khái niệm một người giàu có đi tản bộ ở trường tiểu học, có một em học sinh khoe khoang mình có một chiếc gọt bút chì tự động.
Người giàu có này thật sự không có gọt bút chì tự động, không có nghĩa là anh ta thật sự ngưỡng mộ em học sinh kia.
Nếu đối phương muốn dùng máy bay trực thăng đến đón anh, vậy cũng giúp anh bớt chút phiền phức nên anh đồng ý.
Gia chủ Hứa gia hơi buồn bực cúp điện thoại, vì ông ta cố gắng nhấn mạnh máy bay trực thăng của gia tộc mình, nhưng Chu Dương lại không có biểu hiện gì đặc biệt, điều này khiến ông ta cảm giác như đấm vào cái gối bông, rất không thoải mái.
Thế nhưng ông ta chỉ có thể một mình âm thầm chịu đựng sự khó chịu, sau đó cử máy bay trực thăng đến đón Chu Dương.
Công ty Danh Dương nằm trong tòa nhà Danh Dương, Diệp Sở Thiến gõ cửa phòng làm việc của Chu Dương: “Chu tổng, ở đây có tập tài liệu cần anh kí tên”.
Ánh mắt của Diệp Sở Thiến nhìn về Chu Dương tràn đầy ý trách móc.
Vốn dĩ có thể nói cô là một trong những người phụ nữ gần gũi nhất bên cạnh của Chu Dương, nhưng bây giờ, cô lại ít khi nhìn thấy Chu Dương với thân phận là trợ lý của anh.
Không biết tại sao, rõ ràng đi làm ở nơi sếp không thường xuyên đến làm việc là một chuyện tốt, vì điều đó có nghĩa là cô có rất nhiều tự do.
Nhưng Diệp Sở Thiến lại rất buồn phiền, trong đầu thường xuyên hiện ra hình ảnh của Chu Dương.
Thậm chí cô thường xuyên nhớ Chu Dương đến mất ngủ, nhưng mà, khoảng cách giữa cô và Chu Dương lại ngày càng xa.
Điều này khiến cô rất khó chịu, hôm nay, cô không dễ dàng gì bắt gặp Chu Dương, sau đó cả ngày đưa tài liệu vào phòng làm việc của Chu Dương hơn chục lần.
Bây giờ, cô tranh thủ lúc đến phòng làm việc giao tài liệu, định hẹn Chu Dương ra ngoài nói chuyện.
“Chu tổng, sắp tan làm rồi, anh vẫn không về sao?”, nhìn thấy Chu Dương đang cúi đầu kí tài liệu, Diệp Sở Thiến khẽ hỏi.
“Ừ, kí xong hợp đồng này thì tôi sẽ đi, vừa hay có vài chuyện cần giải quyết”, Chu Dương nói rồi cất bút trong tay, sau đó nhìn Diệp Sở Thiến nói: “Nếu không có gì khác thì chị cũng tan ca đi”.
“Có thể tan ca sớm, tuyệt đối đừng tăng ca nhé”.
Chu Dương nói đùa một câu, anh nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.
Còn Diệp Sở Thiến hơi sững sờ.
Đi như vậy sao?
Căn bản cô trở tay không kịp!
Vội vàng gọi Chu Dương: “À, Chu, Chu tổng!”
Chu Dương quay đầu nhìn Diệp Sở Thiến mới phát hiện, hôm nay Diệp Sở Thiến có vẻ không giống trước đây.
Phải nói là quá đẹp.
Bản thân Diệp Sở Thiến là một người đẹp, làm trợ lý của Chu Dương ở công ty Danh Dương, xem như là thành phần tri thức vượt trội trong xã hội, sống trong biệt thự sang trọng, quần áo mặc trêи người đều là hàng hiệu, nhìn tổng thể rất đẹp.
Mà hôm nay Diệp Sở Thiến lại càng nổi bật hơn trước, mặc bộ đồ công sở, váy ngắn vừa đến đầu gối, gương mặt còn trang điểm nhẹ nhàng.
Thật ra sự khác biệt lớn nhất là khí chất, hôm nay Diệp Sở Thiến hơi ngượng ngùng dễ thương, ngoài khí chất nghiệp vụ ra, trêи người của cô còn rất nữ tính, điều này khiến Chu Dương hơi thẫn thờ.
Đùa gì chứ, vì hôm nay Chu Dương đến công ty, nên Diệp Sở Thiến chăm chú trang điểm cả ngày! Nếu không có chút hiệu quả thì mới quái lạ!
Nhìn thấy ánh mắt thất thần của Chu Dương, trong lòng Diệp Sở Thiến cảm thấy vui sướиɠ, trêи mặt càng thêm vẻ ngượng ngùng: “À, Chu tổng, tôi muốn nói, tối nay anh chưa ăn gì, nếu tiện thì chúng ta có thể cùng ăn tối”.
Nói xong, sắc mặt Diệp Sở Thiến đỏ như gấc.
Rất thẳng thắng, không hề vòng vo hay nói bóng nói gió, tối nay mời Chu Dương ra ngoài ăn cơm!
Trong xã hội của người trưởng thành, có rất nhiều mối quan hệ xảy ra khi ra ngoài ăn cơm, đặc biệt là đang trong tình trạng trai đơn gái chiếc.
Cho nên Diệp Sở Thiến mới ngượng ngùng như vậy.
Chu Dương cũng hơi sững sờ.
Nhìn thấy thân hình quyến rũ của Diệp Sở Thiến, anh hơi động lòng.
Đương nhiên, anh vẫn từ chối.
Vì anh đã đồng ý với gia chủ Hứa gia đến Hứa gia làm khách.
Không phải nói Hứa gia rất quan trọng trong suy nghĩ của Chu Dương, quan trọng hơn so với việc ăn cơm với Diệp Sở Thiến, nhưng anh vẫn là một người đàn ông coi trọng lời hứa.
Cho dù sự tồn tại của Hứa gia như con kiến trong suy nghĩ của anh, nhưng nếu anh đồng ý đến Hứa gia làm khách rồi, thì sẽ tuyệt đối từ chối toàn bộ hoạt động để đến Hứa gia, đây là nguyên tắc làm người của Chu Dương.
Cho nên, anh từ chối Diệp Sở Thiến.
Đương nhiên Diệp Sở Thiến thất vọng, cô muốn giải thích điều gì đó, để Chu Dương tiếp tục đi cùng cô, nhưng lúc này, bên ngoài cửa sổ vang lên âm thanh rất lớn.
“Chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì?”, Diệp Sở Thiến hỏi một cách hoảng loạn.
Âm thanh lớn này khiến cô cảm thấy bất an, phải biết rằng, nơi làm việc của bọn họ ở tầng bảy mươi hai!
Bình thường nhìn từ cửa sổ ra ngoài, đều là những toà nhà chọc trời của thành phố và các loại phong cảnh.
Ở trêи lầu cao, có cảm giác như ở trêи ngọn núi nhỏ.
Nói cách khác, công ty Danh Dương là một toà nhà cao nhất gần đây, các công trình khác đều cao bằng công ty Danh Dương.
Cho nên, bình thường công ty Danh Dương rất yên tĩnh, ít nhất, ngoài cửa sổ cũng rất yên tĩnh.
Thứ đồ gì có thể tạo ra tiếng ồn đến tầng bảy mươi hai?
Bên ngoài không có gì ngoài không khí để gây ồn ào?
Nhưng bây giờ, bên ngoài lại vang lên âm thanh cực lớn, điều này khiến trong lòng cô có một nỗi bất an, giống như ngày tận thế đã đến.
Không phải là động đất chứ!
Diệp Sở Thiến hoảng sợ nhìn Chu Dương.
Sắc mặt của Chu Dương lại bình tĩnh, thậm chí còn có phần bất lực.
Mấy lão già của Hứa gia làm việc có cần phô trương như vậy không?
Máy bay trực thăng đến tận bên ngoài phòng làm việc của anh, có máy bay trực thăng thật sự giỏi lắm sao?
Chu Dương lắc đầu, đi vào phòng làm việc mở cửa sổ.
Gió thổi mạnh vào phòng làm việc, bây giờ Diệp Sở Thiến mới thấy rõ nguồn gốc của tiếng gầm, đó là máy bay trực thăng!
Một chiếc trực thăng đen kịt, giống như một con đại bàng thép, mang theo tiếng gầm rất lớn lơ lửng trong không trung.
Cảm nhận mình rất gần với sự chuyển động của máy bay trực thăng, mới có thể thật sự hiểu được uy lực to lớn của cỗ máy khổng lồ này.
Diệp Sở Thiến thầm kinh hãi, cảnh trước mắt giống như nhóm đặc công xuất hiện trong phim khoa học viễn tưởng.
Còn Chu Dương yên tĩnh đứng trước cửa sổ quan sát bóng dáng của máy bay trực thăng, cũng hiện ra vẻ hào hùng.
Giống như sự tồn tại của một nam thần.
Sau đó, Chu Dương từ cửa sổ nhảy ra ngoài, lên máy bay trực thăng.
Nam thần bay đi rồi.