Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chàng Rể Đào Hoa

Chương 158: Giải trí Hoàng Gia là của Trần Hoàng Thiên ư?

Am!

Nghe những lời của Phương Thanh Vân, Dương Ninh Vân cảm thấy như bị sét đánh ngang tai, đầu óc cô choáng váng, trống rỗng.

Mười giây sau, cô run rẩy, không dám tin: “Tôi… và mẹ hại Trần Hoàng Thiên mất đi tài sản nghìn tỷ ư?”

Tim cô đập dữ dội và dữ dội, nếu đó là sự thật, vậy thì tội của cô vô cùng nghiêm trọng. Nhưng vấn đề là cô không làm gì cả, làm sao có thể hại Trần Hoàng Thiên mất đi tài sản nghìn tỷ được?

Là Phương Thanh Vân nói dối mình sao?

Những câu hỏi trong lòng cô như nước sông Hoàng Hà, dài vô tận. “Đúng!” Phương Thanh Vân cắt ngang: “Giải trí Hoàng Gia là của ông ngoại Trần Hoàng Thiên để lại cho anh ấy, có hai trăm chi nhánh trên toàn quốc, tổng tài sản lên tới hàng nghìn tỷ!” “Vì hai mẹ con cô mà Trần Hoàng Thiên mất đi Giải trí Hoàng Gia, mất đi khối tài sản nghìn tỷ” ừng ực!

Cổ họng Dương Ninh Vân khô khốc, cô nuốt nước bọt, run rẩy nói: “Giải trí Hoàng Gia là ông ngoại của Trần Hoàng Thiên để lại cho anh ấy ư? Thật sao? Có phải là giả không?”

Cô cảm thấy giống như tình tiết trong tiểu thuyết, thật không thể tin được. “Thật hay giả ư?” Phương Thanh Vân cười khẩy: “Nếu anh ấy chỉ là con rể bình thường, thì có thể đưa cho nhà cô 300 tỷ sao? Nếu anh ấy là con rể bình thường thì có thể giúp cô có được nguồn cung sắt thép từ Giải trí Hoàng Gia và tập đoàn Cửu Đỉnh sao? Nếu anh ấy là con rể bình thường thì liệu Hoàng Thiên Tuấn và Lôi Hổ sẽ vì anh ấy mà liều mạng sao?” “Dùng não cô mà nghĩ đi, Dương Ninh Vân, cô có thể đỗ Harvard thì không phải là kẻ ngu ngốc, những chuyện này đều là chuyện mà một con cậu con rể nhà bình thường có thể làm được sao?”

Dương Ninh Vân nghĩ kỹ lại, mới nhận ra mình đã suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.

Hết chuyện này đến chuyện khác, đơn giản không phải là chuyện mà một người con rể nhà bình thường có thể làm được. “Tôi hiểu rồi!”

Dương Ninh Vân gật đầu, nhìn chằm chằm Trần Hoàng Thiên, nói: “Từ lúc ở khách sạn Hilton, em bị Vương Minh lừa đến bàn hợp đồng, anh đến đưa đồ chuyển phát nhanh, nghĩ là em cắm sừng anh, sau đó tuyệt vọng rời đi, trên đường có một đám mặc vest tây lại đánh nhau, khi đó là ông ngoại anh tìm thấy anh, đúng không?” “Anh không muốn đi cùng họ, nên mới cùng bọn họ đánh nhau, đúng không?” “Sau đó vì em mà anh mới đến tìm ông ngoại nhờ giúp. Cho em vay 300 tỷ đúng không? “Sau này Giải trí Hoàng Gia đổi chủ, anh chính là chủ tịch của Giải trí Hoàng Gia đúng không?” “Là anh đã ra lệnh cho thư ký Từ đem nguồn cung ứng sắt thép của Giải trí Hoàng Gia cho em, Dương Chí Văn đến giành thì bị Hoàng Thiên Tuấn đánh, còn em đi thì được, là anh đã giúp em gây dựng uy tín trong nhà họ Dương đúng không?” 11 11 “Khi em bị đám người Nhật Bản bắt cóc, anh đã lấy Giải trí Hoàng Gia để đổi đúng không?” Nói đến đây, cô nhìn mắt Trần Hoàng Thiên, ánh mắt vô cùng phức tạp, có lỗi, có nợ, có cảm động, có tự trách, có hối hận…

Trần Hoàng Thiên gật đầu, chạm vào mặt Dương Ninh Vân, cười nhẹ: “Vì em, cho dù có bị cả thế giới quay lưng lại anh cũng không quan tâm, anh chỉ hy vọng, em đừng rời xa anh. Anh không nỡ để em đi, anh yêu em, anh muốn cùng em xây dựng gia đình nhỏ hạnh phúc của riêng mình, có được không vợ?” “Hu hu…”

Dương Ninh Vân bật khóc, nhào vào vòng tay Trần

Hoàng Thiên. “Em sai rồi Trần Hoàng Thiên, em có lỗi với anh, là em hại anh mất đi nhiều như thế, em có tội, em đáng chết, anh đánh em đi Trần Hoàng Thiên, anh đánh chết em đi cho hả giận Trần Hoàng Thiên.”

Cô tự trách vô cùng, lại cảm thấy bản thân nợ Trần Hoàng Thiên quá nhiều, nhiều đến mức cô không biết phải bồi thường như thế nào, nằm chặt lấy tay anh, đánh vào người mình.

Trần Hoàng Thiên không nỡ đánh cô. Ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cô, an ủi: “Có em là anh đã có cả thế giới rồi. Mất đi tất cả mà so với em đều không là gì cả, anh không trách em, em cũng đừng tự trách nữa, và mong em cũng đừng trách anh, chúng ta làm lại từ đầu có được không?” “Em không trách anh, em hại anh mất đi nhiều như vậy anh đều tha thứ cho em, em không có lý do gì chỉ vì một lần anh vụng trộm mà trách anh. Nhưng anh muốn em không tự trách nữa thì em không làm được, em sẽ vì chuyện này mà áy náy suốt đời, em sẽ bù đắp cho anh nhiều nhất có thể.” Dương Ninh Vân nói rồi buông Trần Hoàng Thiên ra.

Sau đó nhìn Phương Thanh Vân, cúi đầu nói: “Cảm ơn cô, tổng giám đốc Phương, cảm ơn cô đã nói tất cả điều này với tôi.” “Cô không cần cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn ba cô đã tìm cho cô một người chồng tốt như thế này” Phương Thanh Vân nói.

Chương 158: Giải trí Hoàng Gia là của Trần Hoàng Thiên ư?

Am!

Nghe những lời của Phương Thanh Vân, Dương Ninh Vân cảm thấy như bị sét đánh ngang tai, đầu óc cô choáng váng, trống rỗng.

Mười giây sau, cô run rẩy, không dám tin: “Tôi… và mẹ hại Trần Hoàng Thiên mất đi tài sản nghìn tỷ ư?”

Tim cô đập dữ dội và dữ dội, nếu đó là sự thật, vậy thì tội của cô vô cùng nghiêm trọng. Nhưng vấn đề là cô không làm gì cả, làm sao có thể hại Trần Hoàng Thiên mất đi tài sản nghìn tỷ được?

Là Phương Thanh Vân nói dối mình sao?

Những câu hỏi trong lòng cô như nước sông Hoàng Hà, dài vô tận. “Đúng!” Phương Thanh Vân cắt ngang: “Giải trí Hoàng Gia là của ông ngoại Trần Hoàng Thiên để lại cho anh ấy, có hai trăm chi nhánh trên toàn quốc, tổng tài sản lên tới hàng nghìn tỷ!” “Vì hai mẹ con cô mà Trần Hoàng Thiên mất đi Giải trí Hoàng Gia, mất đi khối tài sản nghìn tỷ” ừng ực!

Cổ họng Dương Ninh Vân khô khốc, cô nuốt nước bọt, run rẩy nói: “Giải trí Hoàng Gia là ông ngoại của Trần Hoàng Thiên để lại cho anh ấy ư? Thật sao? Có phải là giả không?”

Cô cảm thấy giống như tình tiết trong tiểu thuyết, thật không thể tin được. “Thật hay giả ư?” Phương Thanh Vân cười khẩy: “Nếu anh ấy chỉ là con rể bình thường, thì có thể đưa cho nhà cô 300 tỷ sao? Nếu anh ấy là con rể bình thường thì có thể giúp cô có được nguồn cung sắt thép từ Giải trí Hoàng Gia và tập đoàn Cửu Đỉnh sao? Nếu anh ấy là con rể bình thường thì liệu Hoàng Thiên Tuấn và Lôi Hổ sẽ vì anh ấy mà liều mạng sao?” “Dùng não cô mà nghĩ đi, Dương Ninh Vân, cô có thể đỗ Harvard thì không phải là kẻ ngu ngốc, những chuyện này đều là chuyện mà một con cậu con rể nhà bình thường có thể làm được sao?”

Dương Ninh Vân nghĩ kỹ lại, mới nhận ra mình đã suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.

Hết chuyện này đến chuyện khác, đơn giản không phải là chuyện mà một người con rể nhà bình thường có thể làm được. “Tôi hiểu rồi!”

Dương Ninh Vân gật đầu, nhìn chằm chằm Trần Hoàng Thiên, nói: “Từ lúc ở khách sạn Hilton, em bị Vương Minh lừa đến bàn hợp đồng, anh đến đưa đồ chuyển phát nhanh, nghĩ là em cắm sừng anh, sau đó tuyệt vọng rời đi, trên đường có một đám mặc vest tây lại đánh nhau, khi đó là ông ngoại anh tìm thấy anh, đúng không?” “Anh không muốn đi cùng họ, nên mới cùng bọn họ đánh nhau, đúng không?” “Sau đó vì em mà anh mới đến tìm ông ngoại nhờ giúp. Cho em vay 300 tỷ đúng không? “Sau này Giải trí Hoàng Gia đổi chủ, anh chính là chủ tịch của Giải trí Hoàng Gia đúng không?” “Là anh đã ra lệnh cho thư ký Từ đem nguồn cung ứng sắt thép của Giải trí Hoàng Gia cho em, Dương Chí Văn đến giành thì bị Hoàng Thiên Tuấn đánh, còn em đi thì được, là anh đã giúp em gây dựng uy tín trong nhà họ Dương đúng không?” 11 11 “Khi em bị đám người Nhật Bản bắt cóc, anh đã lấy Giải trí Hoàng Gia để đổi đúng không?” Nói đến đây, cô nhìn mắt Trần Hoàng Thiên, ánh mắt vô cùng phức tạp, có lỗi, có nợ, có cảm động, có tự trách, có hối hận…

Trần Hoàng Thiên gật đầu, chạm vào mặt Dương Ninh Vân, cười nhẹ: “Vì em, cho dù có bị cả thế giới quay lưng lại anh cũng không quan tâm, anh chỉ hy vọng, em đừng rời xa anh. Anh không nỡ để em đi, anh yêu em, anh muốn cùng em xây dựng gia đình nhỏ hạnh phúc của riêng mình, có được không vợ?” “Hu hu…”

Dương Ninh Vân bật khóc, nhào vào vòng tay Trần

Hoàng Thiên. “Em sai rồi Trần Hoàng Thiên, em có lỗi với anh, là em hại anh mất đi nhiều như thế, em có tội, em đáng chết, anh đánh em đi Trần Hoàng Thiên, anh đánh chết em đi cho hả giận Trần Hoàng Thiên.”

Cô tự trách vô cùng, lại cảm thấy bản thân nợ Trần Hoàng Thiên quá nhiều, nhiều đến mức cô không biết phải bồi thường như thế nào, nằm chặt lấy tay anh, đánh vào người mình.

Trần Hoàng Thiên không nỡ đánh cô. Ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cô, an ủi: “Có em là anh đã có cả thế giới rồi. Mất đi tất cả mà so với em đều không là gì cả, anh không trách em, em cũng đừng tự trách nữa, và mong em cũng đừng trách anh, chúng ta làm lại từ đầu có được không?” “Em không trách anh, em hại anh mất đi nhiều như vậy anh đều tha thứ cho em, em không có lý do gì chỉ vì một lần anh vụng trộm mà trách anh. Nhưng anh muốn em không tự trách nữa thì em không làm được, em sẽ vì chuyện này mà áy náy suốt đời, em sẽ bù đắp cho anh nhiều nhất có thể.” Dương Ninh Vân nói rồi buông Trần Hoàng Thiên ra.

Sau đó nhìn Phương Thanh Vân, cúi đầu nói: “Cảm ơn cô, tổng giám đốc Phương, cảm ơn cô đã nói tất cả điều này với tôi.” “Cô không cần cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn ba cô đã tìm cho cô một người chồng tốt như thế này” Phương Thanh Vân nói.

Sau đó, cô nói thêm: “Trần Hoàng Thiên cũng không vụng trộm ngoại tình. Anh ấy đã cứu tôi, anh họ cô Dương Chí Văn và đám Chu Minh Tâm bọn họ sắp xếp để bỏ thuốc tôi, để Trần Hoàng Thiên đến đây cứu tôi, muốn nhân cơ hội này đánh chết Trần Hoàng Thiên, chỉ là bọn họ không thành công” “Nếu như tôi đoán không nhầm, cô biết tôi và Trần Hoàng Thiên ở trong phòng 333 cũng là do bọn họ nói cho cô biết, để cô đến làm loạn với Trần Hoàng Thiên.” “Sau này cô nên thận trọng hơn, đừng lúc nào cũng bị người khác lợi dụng, bị thương chỉ có người yêu cô thôi.”

Nói rồi, Phương Thanh Vân bước đi trên đôi giày cao gót, dáng đi bất thường về phía chiếc xe Ferrari. “Đồ đệ, cùng vợ cậu về nhà đi. Sư phụ cùng Thanh Vân trở về, hai đứa cẩn thận, chú ý an toàn.” Lý Đức Thành vô tư cười cười rồi vẫy tay, sau đó lên xe với Phương Thanh

Vân.

Dương Ninh Vân kéo Trần Hoàng Thiên lên Mercedes của cô sau đó khởi động, lái xe về nhà. “Em muốn đưa anh về nhà sao?” Trần Hoàng Thiên hỏi. “Đúng!” Dương Ninh Vân nói: “Những lời tổng giám đốc Phương vừa nói đã thức tỉnh em, mẹ quan trọng, mà người chồng yêu em thương em cũng vô cùng quan trọng. Em không thể chỉ nghĩ đến cảm xúc của mẹ mà bỏ rơi anh”

Trần Hoàng Thiên nghe vậy rất hài lòng, liền hỏi: “Nếu mẹ không cho anh vào nhà thì sao?” “Vậy anh đưa cho bà ấy 50 tỷ đi, xem như là anh mua em. Sau này em chính là người của anh rồi, cho dù sau này có ra đường ăn xin, em cũng sẽ theo anh, không cần sống trong nhung lụa với mẹ.” Dương Ninh Vân nói.

Trần Hoàng Thiên trong lòng vô cùng cảm động.

Cô vợ ngốc nghếch của anh cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi, để Phương Thanh Vân phải dùng đến cả tiếng sét ái tình để khai thông đầu óc cô. “Trần Hoàng Thiên, bởi vì cứu em mà anh mất đi Giải trí Hoàng Gia, tổng giám đốc Phương nói em làm hại anh em không từ chối, nhưng có liên quan gì đến mẹ em vậy?” Dương Ninh Vân đột nhiên hỏi

Dù sao cô cũng biết, Trần Hoàng Thiên cũng không giấu diểm nữa, nói: “Hôm đó em hỏi anh võ công của anh là học từ đầu, là do mẹ muốn em hỏi đúng không?” “Đúng vậy.” Dương Ninh Vân khó hiểu: “Chuyện này có liên quan đến em làm mất đi Giải trí Hoàng Gia sao?” “Có liên quan.” Trần Hoàng Thiên nói: “Đám người Nhật Bản sớm đã thèm muốn Giải trí Hoàng Gia rồi, vì thế anh mới bịa ra một sư phụ để trấn an bọn họ, khiến bọn họ không dám động nữa.” “Em hỏi xong liền kể với mẹ, mẹ lại kể với mẹ Dương Chí Văn, rồi truyền đến tại đám người Nhật Bản, bọn họ liền biết vốn dĩ không có sư phụ nào cả, nên mới mạnh động đi bắt cóc em, dùng tính mạng của em để bắt anh đổi lấy Giải trí Hoàng Gia ” “Anh không nỡ để em chịu khổ, cho nên đã giao Giải trí Hoàng Gia cho bọn họ.”

Dương Ninh Vân nghe xong thì vô cùng tức giận, thở dài.

Tức nhất là mẹ và bác dâu cả đều lừa cô.

Cảm động là Trần Hoàng Thiên vì cô mà đến cả khối tài sản nghìn tỷ cũng không tiếc. “Từ nay về sau, vì anh, cái gì em cũng không cần nữa, kể cả là mẹ, bà ấy vô lý, em cũng không cần, chỉ cần anh thôi!” Cô kiên định nói:

Ngay sau đó, cả hai trở về nhà, gõ cửa.

Bảo mẫu mở cửa cho bọn họ, Dương Ninh Vân nằm tay Trần Hoàng Thiên bước vào, Lý Tủ Lam đang ngồi ở phòng khách, thấy Trần Hoàng Thiên bước vào nhà, lập tức cáu lên: “Con muốn làm mẹ tức chết có phải không? Sao lại đưa cái tên sao chổi này về đây?” “Đủ rồi mẹt”

Dương Ninh Vân tức giận nói: “Mẹ có biết vì con và mẹ Trần Hoàng Thiên đã mất đi Giải trí Hoàng Gia hay không? Mẹ con chúng ta hại Trần Hoàng Thiên mất đi khối tài sản nghìn tỷ, Trần Hoàng Thiên còn không trách chúng ta, còn tha thứ cho chúng ta, mẹ còn không thể tha thứ cho anh ấy, tiếp nhận người con rể là anh ấy sao?” “Gì cơ?”

Lý Tú Lam ngẩn người, không tin: “Giải trí Hoàng Gia là của Trần Hoàng Thiên sao? Là mẹ con chúng ta hại nó mất đi Giải trí Hoàng Gia ư? Sao có thể? Hai đứa không thông đồng với nhau để gạt mẹ chứ?”

Sau đó, cô nói thêm: “Trần Hoàng Thiên cũng không vụng trộm ngoại tình. Anh ấy đã cứu tôi, anh họ cô Dương Chí Văn và đám Chu Minh Tâm bọn họ sắp xếp để bỏ thuốc tôi, để Trần Hoàng Thiên đến đây cứu tôi, muốn nhân cơ hội này đánh chết Trần Hoàng Thiên, chỉ là bọn họ không thành công” “Nếu như tôi đoán không nhầm, cô biết tôi và Trần Hoàng Thiên ở trong phòng 333 cũng là do bọn họ nói cho cô biết, để cô đến làm loạn với Trần Hoàng Thiên.” “Sau này cô nên thận trọng hơn, đừng lúc nào cũng bị người khác lợi dụng, bị thương chỉ có người yêu cô thôi.”

Nói rồi, Phương Thanh Vân bước đi trên đôi giày cao gót, dáng đi bất thường về phía chiếc xe Ferrari. “Đồ đệ, cùng vợ cậu về nhà đi. Sư phụ cùng Thanh Vân trở về, hai đứa cẩn thận, chú ý an toàn.” Lý Đức Thành vô tư cười cười rồi vẫy tay, sau đó lên xe với Phương Thanh

Vân.

Dương Ninh Vân kéo Trần Hoàng Thiên lên Mercedes của cô sau đó khởi động, lái xe về nhà. “Em muốn đưa anh về nhà sao?” Trần Hoàng Thiên hỏi. “Đúng!” Dương Ninh Vân nói: “Những lời tổng giám đốc Phương vừa nói đã thức tỉnh em, mẹ quan trọng, mà người chồng yêu em thương em cũng vô cùng quan trọng. Em không thể chỉ nghĩ đến cảm xúc của mẹ mà bỏ rơi anh”

Trần Hoàng Thiên nghe vậy rất hài lòng, liền hỏi: “Nếu mẹ không cho anh vào nhà thì sao?” “Vậy anh đưa cho bà ấy 50 tỷ đi, xem như là anh mua em. Sau này em chính là người của anh rồi, cho dù sau này có ra đường ăn xin, em cũng sẽ theo anh, không cần sống trong nhung lụa với mẹ.” Dương Ninh Vân nói.

Trần Hoàng Thiên trong lòng vô cùng cảm động.

Cô vợ ngốc nghếch của anh cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi, để Phương Thanh Vân phải dùng đến cả tiếng sét ái tình để khai thông đầu óc cô. “Trần Hoàng Thiên, bởi vì cứu em mà anh mất đi Giải trí Hoàng Gia, tổng giám đốc Phương nói em làm hại anh em không từ chối, nhưng có liên quan gì đến mẹ em vậy?” Dương Ninh Vân đột nhiên hỏi

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận