Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chàng Rể Đào Hoa

Chương 343: Bởi vì tôi là sư phụ Trần

Đùng!

Báo cáo của quản gia giống như sét đánh ngang tai, khiến cho đảm Trần Hiếu Sinh và đám con trai con dâu của ông ta đều hoá đá ngay tức khắc.

Lúc này, cả đám người Trần Hoàng Dương và Tiêu

Hùng đang nháo nhào vì bị nước muối tạt lên người cũng như bị tiêm thuốc tê, tiếng la hét cũng im bặt.

Ánh mắt của bọn họ đổ dồn vào hai nam ba nữ nằm trên mặt đất.

Cả đại sảnh im lặng như tờ Im ắng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi!

Giống như một bộ phim đang ẩn nút tạm dừng. Chắc phải tầm một phút trôi qua. “Con gái của tôi!”

Bác gái cả nhào đến bên người Trần Lam Ngọc, tiếng kêu như xé tim xé phổi vang lên. “Con trai của tôi!”

Thím năm cũng nhào đến bên cạnh Trần Hoàng Hiên, ôm chặt lấy thi thể anh ta, gào khóc thảm thiết “Thắng sáu, thắng bảy, thắng tám!” Tiêu Hùng mềm nhũn chân, ngã trên mặt đất, hai mắt nguội lạnh như tro tàn.

Cả đại sảnh nhà họ Trần thoáng chốc chìm trong nỗi bị thương. “Cậu ba…

Sắc mặt Phương Thanh Vân tái nhợt, môi run rẩy, hoảng sợ đến cực điểm!

Hai người nhà họ Trần và ba người nhà họ Tiêu đã chết, cô biết rằng lần này Trần Hoàng Thiên đang gặp khó khăn. Có thể nói anh đã xé rách trời rồi, cũng biết nhà họ Trần và nhà họ Tiêu nhất định sẽ trả thù Trần Hoàng Thiên một cách quyết liệt, cô khó có thể tưởng tượng được Trần Hoàng Thiên làm thế nào có thể đối phó trước sự trả thù của hai gia tộc này.

Sợ rằng lần này đại nội cũng không tiện ra tay giúp Trần Hoàng Thiên nữa rồi!

Dẫu sao thì…

Năm sinh mạng đang nằm ở đó! “Thanh Vân, đừng sợ!” Trần Hoàng Thiên ôm lấy đôi vai gầy của Phương Thanh Vân, nhìn cô bằng ánh mắt tràn ngập sự yên tâm.

Lúc này Phương Thanh Vân mới bình tâm lại, khỏe miệng hiện lên một nụ cười nói: “Em không sợ, có cậu ba ở đây, trời sập xuống em cũng không sợ. Bởi vì em biết cậu ba sẽ không để em và con có chuyện đâu. Nói là nói vậy, nhưng bảo cô không sợ là giả, nhưng cô không muốn tạo gánh nặng cho Trần Hoàng Thiên.

Trần Hoàng Thiên gật đầu với cô, bảo Hứa Minh Hiền dắt cô ra xe, đừng để cô sợ hãi nữa. “Cản họ lại, đừng để hai ả ra ngoài! Mau ngăn lại! Tao muốn chúng nó phải chết! Tao muốn bọn nó phải chết chung với con gái tao!”

Bác cả tức tối gào lên.

Ngay sau đó, một nhóm tay súng của nhà họ Trần từ bên ngoài xông vào, chĩa súng vào Hứa Minh Hiền và Phương Thanh Vân ngăn không cho họ đi.

Trần Hoàng Thiên lãnh đạm nói: “Miyazaki, đưa hai cô ấy lên xe, ai dám cản cứ giết!” “Vâng.”

Miyazaki lập tức chắn ớc Hứa Minh Hiền và Phương Thanh Vân, dẫn họ đi về phía trước. “Giết chết bọn nó! Bắn chết hết bọn nó cho tôi!” Bác cả điên cuồng hét. Khoảnh khắc giọng nói ông ta vừa dứt…

Bång! Bång! Bång!

Tiếng súng vang lên.

Miyazaki giải phóng nguyên khí, chặn đứng mọi viên đạn và phóng ra ngoài.

Đùng!

Một luồng khí mạnh như gió giật cấp 5 thổi tới, làm cho mấy mươi tay súng bên ngoài bay xa cỡ trăm mét. Miyazaki tiếp tục dẫn Hứa Minh Hiện và Phương

Thanh Vân đi ra ngoài. Trong đại sảnh hết sức im lặng.

Nhưng ngay sau đó, Trần Hiếu Sinh tức giận nhìn Trần Hoàng Thiên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên Miyazaki kia chính là người đã cho mày sức mạnh để giết chết con cháu nhà họ Trần và nhà họ Tiêu sao?” “Không phải ”

Trần Hoàng Thiên lắc đầu: “Sức mạnh là của tôi, không ai cho cả.” “Mày sao?” Trần Hiếu Sinh giận quá hoá tức cười, đáp: “Chỉ dựa vào mày cũng dám đến dằn mặt nhà họ Trần và nhà họ Tiêu sao? Mày không sợ chết sao?” “Sợ sao? Đứa bé trong bụng Thanh Vân là con của tôi, tất nhiên là tôi sợ rồi. Tôi sợ tôi sẽ chết, con của tôi cũng sẽ giống tôi, ngay từ nhỏ đã bị người ta hiếp đáp. Đám người nhà họ Trần và nhà họ Tiêu các người đã không còn năng lực hãm hại tôi nữa rồi.” Trần Hoàng Thiên nói. “Ha ha ha!”

Trần Hiếu Sinh cười đến tức giận, sau đó lạnh lùng bước tới, nghiêm nghị quát: “Ông Quách, ông Trịnh, giết chết thằng súc sinh này cho ta! Nó còn chưa đủ tư cách động đến người nhà họ Trần đâu!”

Mới đầu, ông ta sợ đám con cháu nhà họ Trần đều đã chết cả rồi, nên lúc bác cả bảo ông Quách và ông Trịnh đánh anh ông ta còn ngăn lại, sợ nhà họ Trần sẽ tuyệt hậu thật, phải để lại một người thừa kế. Dưới tình cảnh đó, ông ta chỉ có một sự lựa chọn duy nhất là Trần Hoàng Thiên.

Nhưng hiện nay Trần Hoàng Dương, Trần Hoàng Hạo và Trần Hoàng Phong đều còn sống, cũng không cần thiết để mối hiểm hoạ như Trần Hoàng Thiên sống sót nữa. Nếu không diệt trừ mối hoạ này, ông ta tin rằng sẽ có nhiều con cháu nhà họ Trần rơi vào tay nó nữa. “Vâng, thưa ông chủ.

Ông Quách và ông Trịnh lập tức đi về phía Trần Hoàng Thiên. “Ha ha ha!”

Trần Hoàng Hạo đột nhiên cười gần nói: “Trần Hoàng Thiên, đồ tạp chủng mày! Hôm nay mày chết chắc rồi, ông Quách và ông Trịnh được ông nội bỏ nhiều tiền thuê về để để phòng mày đến nhà họ Trần gây sự.

Lần này mày không chỉ gây sự mà còn hại chết Trần Hoàng Hiên lẫn Trần Lam Ngọc. Đặc biệt là Trần Lam Ngọc, hôn nhân của em ấy là chiếc cầu nối giữa nhà họ Trần và nhà họ Tiêu. Bây giờ mày giết chết em ấy rồi, làm gãy mất chiếc cầu nối này, ông nội nhất định sẽ không tha thứ cho mày nữa. Cho dù là người của Đỗ Văn Mạnh có đến đánh nhà họ Trần cũng không thể ngăn cản ông nội giết chết mày!” “Đúng vậy!” Trần Hoàng Dương cũng tức giận nói: “Ông nội sẽ đưa mày đi chôn chung với em gái tao. Tao muốn mày xuống địa ngục làm con chó cho em ấy, đền tội với em ấy

Trần Hoàng Thiên nói: “Đến con cháu nhà họ Tiêu tôi còn dám giết? Còn sợ nhà họ Trần các người sao?” Trần Hiếu Sinh nghe vậy vô cùng tức giận, ông ta gào lên: “Mau lên! Giết tên súc sinh này cho ta! Mau giết hắn cho ta!”

Ông Quách và ông Trịnh đã đến gần Trần Hoàng Thiên, nghe ông ta hét vậy thì hai người nhanh chóng gồng tay lại thành một cú đấm.

Đùng! Đùng! Đùng!

Tiếng nổ không ngừng vang lên. “Nhóc con, cậu thật sự không nên làm vậy với ông chủ đâu! Kiếp sau hi vọng cậu có thể hiểu được cái gì gọi là trứng không thể chọi với đá, châu chấu không thể đá xe” Ông Quách cười lạnh nói, nhìn sang ông Trịnh: “Giao cho tôi, đấm một phát là chết rồi!”

Nói xong, ông ta vụt người bay đến Trần Hoàng Thiên, đưa nằm đấm ra đánh vào người anh. “Mày chết chắc rồi! Con mẹ nó, chết chắc rồi!”

Đám trẻ lẫn người lớn nhà họ Trần đều nghiến răng nghiến lợi hét lên. “Chỉ với hai con kiến cỏn con này sao? Chưa đủ khả năng giết chết tôi đâu!”

Trần Hoàng Thiên lạnh giọng nói, dùng năng lượng hoá thành một thanh kiếm, nghiêng mình lướt qua cổ của ông Quách. Anh chỉ dừng lại khi mình đã ở sau lưng ông Quách, máu trên kiếm chảy ròng ròng. “Chuyện gì vậy?”

Người lớn lẫn đám con cháu nhà họ Trần đều cau mày.

Ngay sau đó!

Âm!

Ông Quách ngã rầm xuống đất, máu tươi chảy ra như suối. “Mẹ ơi!”

Người lớn lẫn đám con cháu nhà họ Trần đều cả kinh, sợ đến hồn phách lên trời, thậm chí có người còn ngã nhào ra đất, mặt mày tái mét.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận