Trần Hoàng Thiên nghe vậy thì ngẩng đầu hỏi cô: “Những việc đó thì có liên quan gì đến em?”
Phương Thanh Vân giải thích: “Lúc ấy trên mạng lưu truyền tin đầu tháng mười hai năm sau Hàn Tử Minh và Dương Ninh Vân sẽ kết hôn thì em rất tức giận, em cảm thấy cậu ba phải hy sinh vì Dương Ninh Vân nhiều như vậy mà kết quả cô ấy lại gả cho người đã hại cậu ba phải bỏ mạng.” “Nên em định đi Đông Đô, tìm chứng cứ chính xác chứng tỏ Hàn Tử Minh đã hại chết ba vợ cậu ba, để cho Dương Ninh Vân biết lời nói từ miệng Hàn Tử Minh ghế tởm đến thế nào.” “Đúng lúc ấy Đỗ Nhã Lam lại gọi điện cho em, em nói cho cô ấy nghe ý định của em thì cô ấy nói em đang có bầu không thể đi, để cô ấy đi tìm chứng cứ thay em, kết quả cô ấy đi chuyến này lại rơi vào tay Hàn Tử Minh, còn hại ông Cổ chết thảm”
Nói đến đây cô lại rơi nước mắt vì áy náy: “Đều là do em sai, nếu không phải em nói tới chuyện muốn đi tìm chứng cứ thì Nhã Lam cũng không đi, cũng sẽ không rơi vào tay Hàn Tử Minh, ông Cổ cũng sẽ không chết, Dương Ninh Vân cũng sẽ không bị buộc phải kết hôn với Hàn Tử Minh” “Trần Hoàng Thiên”
Cô nhìn về phía Trần Hoàng Thiên: “Anh đánh em vài cái đi, như vậy em sẽ thấy dễ chịu hơn một chút, hai người Nhã Lam và Ninh Vân đều đang nằm trong tay Hàn Tử Minh, chắc chắn họ đã phải chịu rất nhiều khổ sở, em cảm thấy tội nghiệt của em quá nặng, anh đánh em vài cái đi.”
Nghe thế Trần Hoàng Thiên liền nắm lấy hai tay cô, nói dịu dàng: “Chuyện này cũng không thể trách em được, anh biết em muốn tốt cho anh, chỉ có thể trách kẻ địch quá xảo quyệt, cho nên em không cần tự trách mình. Em phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, đừng để động thai” “Hu hu…”
Phương Thanh Vân vẫn không thể vượt qua sự khổ tâm trong lòng, cô lại khóc òa lên tự trách mình.
Cô có thể tưởng tượng được Đỗ Nhã Lam và Dương
Ninh Vân rơi vào tay Hàn Tử Minh sẽ phải chịu bao nhiêu sự tra tấn.
Nếu không Dương Ninh Vân cũng sẽ không đồng ý ba ngày nữa sẽ kết hôn với Hàn Tử Minh.
Nhất định là cô ấy đã bị buộc đến cùng đường mới có thể đồng ý kết hôn với Hàn Tử Minh.
Càng nghĩ như vậy cô lại càng cảm thấy nghiệp chướng của mình quá nặng nề. Mà Trần Hoàng Thiên lại không hề có ý trách móc gì cô, vẫn luôn an ủi cô.
Nhà họ Triệu ở Thần Độ. “Đồ tốt! Đây đúng là đồ tốt!”
Sau khi nghiên cứu mất mấy giờ, nhìn từ đoạn mở đầu cho đến cuối sách, lại chỉ mới thông qua phần tu luyện mở đầu mà đã có thể cảm nhận được chỗ kỳ diệu của cuốn bí tịch này một cách rõ ràng khiến cho Triệu Thanh Lam kích động không thôi. “Nếu tôi có thể lấy được quyền bí tịch này sớm vài năm thì nói không chừng bây giờ tôi đã là đại cao thủ võ pháp song tu rồi!”
Ông ta hết sức cao hứng. “Ha ha!”
Hàn Bình Minh cười nói: “Chỉ tiếc là còn thiếu mất vài tờ, nếu như có thể lấy được mấy tờ còn lại kia thì sẽ có hỗ trợ rất lớn với việc tăng thực lực của Trung Nguyên Vương!” “Ừ!”
Triệu Thanh Lam gật đầu.
Trong lòng tự nhủ: “Tư chất tên Hàn Bình Minh này quá mạnh mẽ, nhỏ hơn mình hơn hai mươi tuổi mà thực lực lại không kém quá xa, nếu lấy được mấy tờ giấy bị thiếu thì nhất định không thể đưa cho ông ta, nếu không không quá vài năm nữa danh hào số một thiên hạ sẽ không phải của mình nữa, mà là Hàn Bình Minh.” . Ngôn Tình Ngược
Nhưng Hàn Bình Minh cũng không biết suy nghĩ trong lòng ông ta, liền hỏi: “Vậy thì xin mời Trung Nguyên Vương dời bước đến nhà họ Hàn chúng tôi?” “Được!”
Triệu Thanh Lam đồng ý ngay lập tức.
Sau đó, Triệu Thanh Lam, Triệu Sơn Bảo, Triệu Trung Hữu, và hai ông cháu Hàn Bình Minh cùng ngồi chuyên cơ đi đến Kim Thành. “Cậu Hàn, mau đưa cô gái tên Dương Bảo Trân kia đến cho tôi xem thử nào”
Vừa đến nhà họ Hàn Triệu Trung Hữu đã sốt sắng không chờ nổi lên tiếng thúc giục.
Hàn Tử Minh mỉm cười, hô lớn: “Mẹ vợ, mau dẫn Bảo Trân lại đây gặp cậu Triệu đi.”
Giây tiếp theo.
Ầm ầm!
Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân chạy như bay xuống lầu.
Khi nhìn thấy một người đàn ông trẻ nặng khoảng một trăm cân đứng bên cạnh Hàn Tử Minh thì Lý Tú Lam trái lương tâm cười khanh khách nói: “Cậu là cậu Triệu phải không? Bộ dạng thật đúng là đẹp trai nhã nhặn, đây là con gái tôi, Bảo Trân, cậu thấy con bé có xinh đẹp không. Có thích không.”
Dứt lời, bà đẩy Dương Bảo Trân đến trước mặt Triệu Trung Hữu. “Đẹp! Quá đẹp! Còn đẹp hơn trên ảnh nữa!”
Triệu Trung Hữu vừa cười vừa tán dương, cực kỳ hài lòng với chiều cao, dáng người và ngoại hình của Dương
Bảo Trân.
Mặc dù hơi thua kém vị hôn thê của Hàn Tử Minh, Dương Ninh Vân, nhưng chắc chắn vẫn xứng đáng được gọi là một người đẹp tuyệt sắc.
Về phần Dương Bảo Trân, nhìn thấy bộ dáng của Triệu Trung Hữu, tâm trạng của cô ta trong chốc lát không thể nào hài lòng cho nổi.
Người này so với cậu Triệu trong tưởng tượng của cô ta quá khác biệt. “Con bé chết tiệt này, cậu Triệu đang khen con đấy” Lý Tú Lam đẩy Dương Bảo Trân một cái, đồng thời nháy mắt với cô ta.
Dương Bảo Trần ngầm hiểu, xấu hổ cười nói: “Cậu Triệu cũng rất đẹp trai”
Theo như cô ta biết thì nhà họ Hàn rất có thể lực, ở nước Lam Hoa này chỉ có một số ít dòng họ có thể lực hơn họ, mà nhà họ Triệu còn mạnh hơn nhà họ Hàn.
Để được gả vào một gia đình quyền thế như vậy cô ta cũng đã bất chấp bất cứ giá nào. Bất kể Triệu Trung Hữu có đẹp trai hay không chỉ cần anh ta có thể cho cô ta cảm giác an toàn và thỏa mãn tính hạm hư vinh của của cô ta thì cô ta sẵn lòng kết hôn.
Cùng lắm thì có thể học theo mẹ mình, sau này nuôi mấy anh trai bao bên ngoài là được. “Ha ha!”
Triệu Trung Hữu nghe vậy thì vô cùng thoải mái, cười to sảng khoái.
Lúc này Lý Tú Lam cười hỏi: “Cậu Triệu, nếu cậu không có đối tượng nào thì có thể làm quen với Bảo Trân, Bảo
Trân cũng không có đối tượng, vậy là đơn giản rồi.”
Trong lòng Triệu Trung Hữu có một vạn cái sẵn lòng, nói với Triệu Sơn Bảo: “Ông nội, ông cảm thấy Bảo Trân thế nào?”
Triệu Sơn Bảo nhìn về phía Dương Bảo Trân đánh giá một hồi, vừa lòng nói: “Một cô bé rất đẹp, rất tốt.”
Lý Tú Lam và Dương Bảo Trân nhất thời mừng rỡ! Như vậy có nghĩa là chuyện Dương Bảo Trân gả vào nhà họ Triệu có hi vọng rồi!
Quả nhiên.
Triệu Trung Hữu cười khì khì nói: “Cậu Hàn cưới chị cô ấy, cháu lại cưới cô ấy, vậy thì nhà họ Triệu chúng ta cùng với nhà họ Hàn chính là quan hệ thống gia thế gia, nhìn khắp nước Lam Hoa này hai nhà Triệu Hàn là mạnh nhất, nếu giờ lại kết thành quan hệ thống gia thế gia thì chúng ta sẽ trở thành thiên hạ vô địch rồi ông ạ.”
Triệu Sơn Bảo cảm thấy rất có lý, nhìn về phía Triệu Thanh Lam. “Chuyện kết hôn của đám trẻ con quyết định đi, không cần hỏi đến ba.” Triệu Thanh Lam nói.
Triệu Sơn Bảo gật đầu, nói với Triệu Trung Hữu: “Con cũng đã đến tuổi nên lập gia đình, hai con lại vừa hợp, ba sẽ thay con đặt sính lễ cho nhà con bé.” “Vâng thưa ông nội!”
Triệu Trung Hữu kích động nói.
Sau đó cùng Dương Bảo Trân ra bên ngoài đi dạo.
Trong một căn phòng ở lầu năm.
Dương Ninh Vân đang ngồi trước bàn trang điểm, vừa chải đầu vừa nhìn hình ảnh xấu xí của mình ở trong gương, miệng thì thầm: “Trần Hoàng Thiên, ba ngày nữa em sẽ kết hôn, mong anh đừng đến đây. Em không đáng để anh phải hy sinh cả tính mạng mình” “Sau khi kết hôn em sẽ làm cho Hàn Tử Minh thả Nhã Lam ra, anh chỉ cần bảo vệ tốt Thanh Vân và Nhã Lam là được, em sẽ thử xem có thể tìm cơ hội giết Hàn Tử Minh không, sau đó sẽ tự sát, kiếp sau em không muốn ngu ngốc như kiếp này nữa, đến lúc đó nếu anh không chê em thì em cũng sẽ đối xử hết lòng với anh như anh đã làm.
Buổi chiều ngày hôm sau.
Ba vị trưởng lão của Dược Vương Cốc, phải Long Hồ, phái Võ Đang đã đến đại nội.
Sau khi kiểm tra họ khẳng định đó là Trường Thọ đan thật, lúc này Phương Lập Tú mới nuốt vào một viên, đồng thời đồng ý giúp Trần Hoàng Thiên, cũng bỏ qua suy nghĩ muốn cướp lấy Sâm hoàng đế trong đầu
Vì thế Trần Hoàng Thiên liền gọi điện thoại cho Hoàng Thiên Tuấn, đưa Dương Thiên Mạnh từ nhà xác ra, để vào quan tài bằng bằng, thuê máy bay vận chuyển đến thủ đô.
Đêm đó tầm mười giờ.
Thi thể của Dương Thiên Mạnh được chuyển đến đại nội.
Quan tài băng mở ra Trần Hoàng Thiên liền bế Dương Thiên Mạnh ra, đợi cho thi thể ông ấy không còn đông cứng nữa thì tháo túi đựng Sâm hoàng đế trên người xuống, đút cả cây Sâm hoàng đế vào trong miệng Dương Thiên Mạnh.
Tham hoàng vào trong miệng liền hòa tan, chảy vào thực quản Dương Thiên Mạnh.
Vài phút sau.
Trên khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của Dương
Thiên Mạnh bắt đầu có chút huyết sắc. “Có hi vọng rồi!”
Trần Hoàng Thiên kích động.
Anh nhìn chằm chằm vào mắt Dương Thiên Mạnh không chuyển.
Khoảng nửa giờ sau.
Mí mắt Dương Thiên Mạnh giật giật, rồi từ từ mở ra.
Giây tiếp theo! “Cha!”
Trần Hoàng Thiên run giọng hô lên.
Con ngươi Dương Thiên Mạnh chuyển động, tầm mắt rất mơ hồ,
Sau đó tầm mắt ông dần trở nên rõ ràng hơn. Gương mặt của Trần Hoàng Thiên hiện ra trong tầm mắt ông. “Cha, con là Trần Hoàng Thiên, cha có nhận ra con không?” Trần Hoàng Thiên khóc lên vì sung sướng, nắm hai tay lạnh như băng của Dương Thiên Mạnh run giọng hỏi, không quên tiếp tục thúc ra chân khí làm ấm cho cơ thể
Dương Thiên Mạnh.
Dương Thiên Mạnh há miệng thở dốc.
Có lẽ là vì bị đông cứng.
Hoặc là vì đã chết nhiều ngày quá nên cổ họng không mở ra được.
Miệng ông mở ra đóng vào nhưng không nói được lời “Cha, cha đừng vội, từ từ, từ từ rồi sẽ nói được. Con ở nào. đây, con sẽ luôn ở bên cạnh cha.” Trần Hoàng Thiên cười nói.
Giờ khắc này trong nội tâm anh sung sướng thế nào chỉ có chính bản thân anh rõ ràng nhất.
Anh lại có cha để hiểu kính! Có cha là anh lại có gia đình!
Sau này không cần biết giữa anh và Dương Ninh Vân lại có hiểu lầm gì chỉ cần có cha ở đây thì anh tin hiểu lầm có lớn thế nào cũng có thể giải tỏa.
Dương Thiên Mạnh đã cho anh sinh mệnh thứ hai, anh cũng sẵn lòng dùng hết mọi khả năng để hiểu kính với ông ấy.
Bởi vì anh biết không có Dương Thiên Mạnh thì sẽ không có anh ngày hôm nay.
Mà Dương Thiên Mạnh từ đầu tới cuối đều đối xử với anh như con trai ruột, chưa bao giờ đánh chửi anh, cũng không ghét bỏ anh, còn gả con gái cho anh làm vợ, cho anh một gia đình.
Dù cho gia đình đó của anh cũng không phải rất ấm áp, thường xuyên gặp vấn đề. Nhưng anh vẫn có tình cảm với gia đình đó, anh yêu gia đình của anh.
Sau đó anh lấy nước ấm tắm sạch cho Dương Thiên Mạnh, tẩy đi khí âm trên người ông, thay quần áo sạch sẽ, sau đó đặt ông lên giường, từ đầu đến cuối vẫn nắm tay ông, vô cùng quý trọng người ba khó khăn lắm mới có lại.
Thẩm Thiên Sơn, Phương Thanh Vân, Cổ An Nhiên nhìn thấy vậy thì vô cùng cảm động.
Không biết đã qua bao lâu. “Trần… Hoàng Thiên”
Dương Thiên Mạnh rốt cục cũng gian nan kêu được tên Trần Hoàng Thiên. “Cha, con ở đây”
Trần Hoàng Thiên nâng Dương Thiên Mạnh dậy từ trên giường, để ông tựa vào trọng lòng ngực mình. “Cha đã ngủ bao lâu rồi?” Dương Thiên Mạnh hỏi.
Trí nhớ của ông còn dừng lại ở giây phút mình tự sát, chuyện sau đó ông cũng không biết, giờ lại có thể mở mắt ra, ông cũng không biết chính mình đã từng chết một lần.
Trần Hoàng Thiên cười nói: “Cha hôn mê hơn một tháng rồi.” “À.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!