Lúc này, nhà họ Hàn.
Sáng sớm, Lý Tú Lam sang phòng Dương Ninh Vân, đặt đồ cưới trên giường, nói với Dương Ninh Vân ngồi trước bàn trang điểm: “Đi tắm rửa đi, lát nữa buộc tóc lên, mặc đồ cưới vào, rồi trùm khăn trùm đầu. Đợi đến giờ lành thì ra ngoài bái đường với Hàn Tử Minh” “Nhớ kỹ, sau khi trùm khăn thì nhất định không được xốc lên đó, nhất là lúc bái đường lại càng không được, nếu dọa đến khách khứa có mặt thì không chỉ có con phải chết, mà mẹ và Bảo Trân, còn có rất nhiều người quan tâm đến con đều phải chết, con nhớ chưa?”
Đây là chuyện Hàn Tử Minh đã nhắc nhở.
Anh ta không thể để cho người khác biết cô dâu lại xấu xí như vậy.
Anh ta dự tính rằng nếu trước khi bái đường mà Trần Hoàng Thiên mang Phương Lập Tủ đến, chờ đến lúc thu được mấy tờ giấy còn thiếu vào tay thì sẽ không bái đường nữa. Sau đó phải xem mặt của Dương Ninh Vân còn có thể chữa khỏi không, nếu không thể hồi phục như gương mặt trước kia thì sẽ giết chết cô, rồi tuyên bố với bên ngoài là cô bị bệnh đã qua đời.
Nếu có thể chữa khỏi thì về sau lại kết hôn cũng được.
Bây giờ anh ta nhìn cũng không muốn nhìn Dương Ninh Vân, gương mặt đó quá khiến cho người ta chán nản mà!
Dương Ninh Vân mỉm cười: “Còn nhớ lúc đó, con không biết tên súc sinh Hàn Tử Minh là kẻ thù giết cha, vì vậy mà con còn hứa sẽ kết hôn với anh ta. Mẹ còn rất vui mừng, nói với con là chờ đến lúc con kết hôn mẹ sẽ trang điểm cho con, làm cho con thật xinh đẹp, sau đó nở mặt nở mày gả vào nhà họ Hàn.” “Thế mà mới qua bao nhiêu ngày mẹ đã quên lời mẹ nói rồi, lại còn thấy con xấu, bắt đầu ghét bỏ con rồi, hay là còn không dám nhìn thẳng vào mặt con nữa?”
Nói đến đây cô quay đầu nhìn về phía Lý Tú Lam, nhếch miệng cười.
Lý Tủ Lam nhất thời phát run.
Quá dọa người!
Bà ấy hổn hển nói: “Ai bảo con tự biến mình thành như vậy? Tự mình biến ra như vậy, làm mẹ con ta nhìn vào đều phải hận đến nghiến răng nghiến lợi, thật là uổng công sinh ra một đứa con gái mà, tức chết tôi rồi!”
Dứt lời bà thở phì phò rời đi.
Không bao lâu sau.
Đỗ Nhã Lam đi vào phòng Dương Ninh Vân.
Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau kể từ khi bị Hàn Tử Minh đưa đi từ quán trà Thiên Hương.
Dương Ninh Vân nghe được động tĩnh liền nhìn qua. “Ôi chết tiệt!”
Đỗ Nhã Lam thình lình bị hoảng sợ, không khỏi buột miệng chửi thề.
Dương Ninh Vân chua xót cười: “Nhã Lam, sao cô lại tới đây? Có phải giờ trông tôi hết sức dọa người không?”
Nghe vậy.
Đỗ Nhã Lam mới biết người phụ nữ trông kinh khủng như ma này hóa ra là Dương Ninh Vân
Vì thế cô ấy đóng cửa lại, đi tới, đau lòng nói: “Thảo nào mẹ cô nói không dám trang điểm cho cô, còn kêu tôi qua chải đầu. Vậy cô… “Là Hàn Tử Minh làm, hay là tự cô làm ra như vậy?”
Dương Ninh Vân nói: “Là tự tôi làm, anh ta muốn ngủ với tôi, vì không muốn anh ta vấy bẩn mình nên tôi đã biến mình thành người phụ nữ xấu xí nhất thế gian này, quả nhiên anh ta không dám động vào tôi nữa.”
Mũi Đỗ Nhã Lam chua xót.
Tay cô run run khẽ giơ lên sờ mặt Dương Ninh Vân, vành mắt đỏ lên nói: “Dương Ninh Vân à Dương Ninh Vân, cô gái ngu xuẩn này, có lúc cô thật sự khiến người ta ghét đến nghiến răng nghiến lợi, có lúc lại khiến cho người ta thấy quá đáng thương” “Khi tôi đến gặp cô, nếu cô tin tôi, không nhất thiết cứ cần bằng chứng để chứng minh Hàn Tử Minh là kẻ giết cha cô, thì sao bây giờ cô sẽ biến thành bộ dạng như vậy chứ.”
Cô ấy cảm thấy đau lòng muốn chết!
Đường đường là một người đẹp xuất sắc lại bị hủy hoại như vậy, cô cảm thấy hết sức đau lòng. Không dám tưởng tượng khi Trần Hoàng Thiên nhìn thấy bộ dạng của Dương Ninh Vân thì sẽ có tâm trạng thế nào. “Hu hu…”
Đỗ Nhã Lam vừa nói như vậy Dương Ninh Vân liền bật khóc: “Tôi biến thành như vậy là do tự tôi gieo gió gặt bão, nhưng tôi đã hại cô chịu khổ rồi. Mặt mũi cô sưng vù thế này, nhất định là đã bị đánh rất hung ác phải không, Nhã Lam?” “Tôi không sao.”
Đỗ Nhã Lam lắc đầu.
Trên thực tế cô ấy quả thực đã bị đánh rất nhiều lần trong những ngày này.
Khi Hàn Tử Minh có tâm trạng không tốt sẽ chạy đến phòng cô đánh cô, trách cô đã phá hỏng mối quan hệ giữa cậu ta và Dương Ninh Vân Tây, còn trách cô đã hủy hoại Dương Ninh Vân Tây.
Lúc ấy cô còn không biết hủy hoại Dương Ninh Vân là có ý gì.
Giờ thì cô đã biết.
Nhưng mà Dương Ninh Vân đã phải trả một cái giá quá thê thảm rồi, cô không muốn trách cô ấy nữa, khiến cô ấy thêm gánh nặng trong lòng.
Lúc này, ánh mắt cô rơi vào áo cưới trên giường.
Đột nhiên cô cau mày hỏi: “Sao lại thế này? Hàn Tử Minh còn muốn kết hôn với cô sao?”
Cô bị giam dưới tầng hầm, cách biệt với thế giới bên ngoài. Ở đó cách âm cũng rất tốt, không nghe được âm thanh bên ngoài, cho nên cô không biết Hàn Tử Minh sắp kết hôn với Dương Ninh Vân. “Ừ.”
Dương Ninh Vân gật đầu nói: “Anh ta dùng mạng sống của cô, của ba cô, của Phương Thanh Vân và đứa trẻ, cùng với mạng của Trần Hoàng Thiên để uy hiếp tôi, nếu không kết hôn với anh ta thì những người tôi quan tâm đều phải chết.” “Cho nên tôi không có lựa chọn nào khác, tôi phải kết hôn với anh ta
Đỗ Nhã Lam nghe vậy thì nắm chặt tay, hận đến nghiến răng nghiến lợi: “Tên súc sinh này, thật sự không phải con người, trên đời này làm sao lại có thằng đàn ông ghê tởm như anh ta chứ.”
Nói đến đây cô liền nói với Dương Ninh Vân: “Cô không thể kết hôn được, cô đã như vậy rồi mà anh ta còn muốn kết hôn với cô thì nhất định là muốn thu hút Trần Hoàng Thiên đến đây, nếu cô kết hôn với anh ta thì đã mắc bẫy anh ta rồi.”
Dương Ninh Vân không hề kinh ngạc, cô ta chỉ cười nói: “Tôi đã sớm nghĩ tới, nhưng tôi không có lựa chọn nào khác, tôi không kết hôn với anh ta thì cô phải chết, Phương Thanh Vân và đứa trẻ của Trần Hoàng Thiên đều sẽ gặp nguy hiểm, bởi vì Hàn Bình Minh quá lợi hại, ông ta muốn ai chết thì người đó khó mà sống nổi” “Cho nên tôi phải kết hôn với Hàn Tử Minh để bảo vệ mọi người, chỉ mong Trần Hoàng Thiên đã hoàn toàn thất vọng về tôi, không đi đến đây.” “Lỡ như Trần Hoàng Thiên đến đây thì sao?” Đỗ Nhã
Lam hỏi.
Dương Ninh Vân khóc nói: “Nhưng tôi không còn cách nào khác Nhã Lam à, tôi chỉ có thể hy vọng Trần Hoàng Thiên không đến, cho dù tôi không chịu kết hôn thì Hàn Tử Minh nhất định sẽ tìm một người khác thay thế tôi, dù sao thì cũng trùm khăn lên đầu, ai biết đó là ai, nhưng nếu tôi không làm thì mọi người sẽ phải chết, tôi không mong mọi người chết, tôi muốn tất cả đều được sống, tôi muốn cứu cô ra ngoài, cô có hiểu không Nhã Lam?” “Tội nghiệt của tôi đã quá nặng, nếu như cô xảy ra chuyện không hay thì tôi chết cũng không nhằm mắt, cô hiểu không?”
Đỗ Nhã Lam cảm động, ôm lấy đầu Ninh Vân ôm đầu khóc rống lên.
Sau đó Dương Ninh Vân đi tắm rửa.
Khi cô ấy nhìn thấy cơ thể cô đầy những vết xước, ít nhất cũng phải tới cả nghìn vết.
Thì lòng cô ấy tan nát.
Cô ấy che miệng khóc thảm thiết.
Không dám tưởng tượng lúc trước Dương Ninh Vân đã hạ quyết tâm đến mức nào mới có thể làm ra chuyện tàn nhẫn với mình như vậy.
Vào khoảnh khắc này.
Tất cả những oán hận của cô ấy với Dương Ninh Vân đều tan thành mây khói.
Người phụ nữ ngốc nghếch này đã ngốc đến mức khiến cho cô ấy không thể hận cô thêm một chút nào nữa.
Một giờ sau.
Dương Ninh Vân mặc áo cưới, đeo khăn trùm đầu, ngồi trước bàn trang điểm chờ đợi.
Giờ khắc này trông cô vừa đẹp để vừa ưu thương khiến người ta phải hít thở không thông!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!