Nghe Thanh Tâm nói một hồi xong, hai tay Trần Hoàng Thiên nắm chặt thành đấm, trong mắt bùng lên lửa giận. Cho dù những chuyện này anh đã sớm đoán được, nhưng biết được người nhà bị hãm hại, người thân cận anh bị giết hại, thành nô lệ, bị giam lỏng, anh vẫn vì vậy mà hận đến nghiền rằng nghiền lợi.
Ghê tởm hơn là, còn bắt Dương Ninh Văn ra nước ngoài, anh cũng không biết hiện tại Dương Ninh Vân sống cuộc sống như thế nào, có bị Hàn Tử Minh cưỡng bức hành hạ hay không.
May là Dương Thiên Mạnh, Dương Ninh Vân, Phương Thanh Vân, con anh vẫn còn sống, những người anh quan tâm này, hề có một người bị giết hại, anh cũng đều đau khổ tột cùng vì điều đó. “Lão Từ, tôi phải về Đông Đô một chuyến, nếu ông muốn đi gặp sư thái, cứ đề Thanh Tâm bọn họ dẫn ông đã
Trần Hoàng Thiên bỏ lại một câu, mang theo được liệu, như trước bay xuống núi.
Hàn Tử Minh mang Dương Ninh Văn đến Mỹ anh tam thời không cứu được Dương Ninh Văn, phải quay về Đông Đô xem xem cha già và con, cùng với Phương Thanh Vân ra sao rồi, sống có tốt không. Rất nhanh, anh đã xuống núi, đi quẹt thẻ lấy chút tiền mặt dùng, mới phát hiện tiền trong thẻ đã bị chuyển sạch rồi, về phần điện thoại của anh, đã sớm bể tan tành khi bị rơi xuống sườn núi rồi.
Vì vậy anh mượn điện thoại chủ quán, gọi điện cho đại nội. “Alo, ai đấy?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng của tổng quản. “Tôi, Trần Hoàng Thiên, cho tôi mượn vài ba triệu dùng một chút” Trần Hoàng Thiên nói.
Tổng quản đại nội sợ ngây người!
Một lúc lâu sau mới nói: “Cậu cậu cậu.. vẫn còn sống?” Trần Hoàng Thiên nói với tổng quản đại nội đại khái quá trình anh bị đánh rơi xuống núi, sau đó nói: “Trước tiên đừng truyền tin tôi còn sống ra ngoài, tránh cho lũ tay sai của Hàn Tử Minh bỏ chạy, tôi phải xử lý hết bọn chúng!”
Tổng quản đại nội liên tục nói ba từ “được”, sau đó cúp điện thoại, Trần Hoàng Thiên gửi số thẻ qua, điện thoại hỏng rồi, thẻ không bị hỏng, vẫn có thể nhận tiền. Chốc lát sau, Trần Hoàng Thiên nhận được chuyển khoản 300 triệu.
Bởi vì không có điện thoại, Trần Hoàng Thiên bọc 30 triệu tiền mặt đi ra mua điện thoại, làm lại thẻ SIM, sau đó mua vé máy bay, nhân lúc chưa đến giờ lên máy bay, anh lại đi mua quần áo, cạo râu, lúc này mới giống người bình thường, bằng không vẫn trông thật giống dã nhân.
Khi Trần Hoàng Thiên về đến Đông Đô, đã là 9 giờ tối rồi.
Lúc này, tại nhà cũ nhà họ Dương.
Dương Thiên Mạnh đang dỗ hai đứa nhỏ ngủ.
Đột nhiên! “Cha!”
Một tiếng kêu đột ngột vang lên.
Dương Thiên Mạnh ngây ngẩn cả người.
Ngay sau đó, giọng nói tiếp tục truyền tới. “Cha! Con về rồi bố! Cha có nhà không? Con là Trần
Hoàng Thiên, con về rồi đây!” “Trần Hoàng Thiên?”
Dương Thiên Mạnh quả thực không dám tin vào mắt mình. Nhưng giọng nói này không sai, chính là giọng của
Trần Hoàng Thiên! “Ơ ơ ơ..”
Tuy rằng không biết là người hay ma, nhưng nghe thấy giọng của Trần Hoàng Thiên, Dương Thiên Mạnh đột nhiên khóc lên, bế bé Cẩm Niên chạy xuống lầu.
Chạy đến dưới lầu.
Nhìn thấy Trần Hoàng Thiên đứng tại phòng khách trước tấm ảnh thờ, nhìn vào ảnh thờ của Dương Chấn Kỷ, tay cầm ba cây nhang, Dương Thiên Mạnh khóc thốt lên: “Hoàng Thiên, thật là con sao Hoàng Thiên? Con chưa chết à? Con trở về rồi sao?”
Dương Thiên Mạnh nhìn bóng dáng của Trần Hoàng Thiên, chắc chắn là người, nhất thời nước mắt trào ra.
Trần Hoàng Thiên nhanh chóng lạy ba lạy, cắm hương vào lư hương, chạy đến bên Dương Thiên Mạnh: “Con chưa chết, con về rồi đây cha, khoảng thời gian này hại cha chịu khổ rồi!”
Nói xong, anh liền quỳ xuống. “Cha không khổ, về là tốt, về là tốt.
Dương Thiên Mạnh vội vàng đỡ Trần Hoàng Thiên lên, vui vẻ nói với bé Cẩm Niên: “Cẩm Niên lại có cha rồi, mau gọi cha đi.” “Cha.”
Bé Cẩm Niên đã một tuổi hơn, đã sớm biết gọi cha mẹ rồi, trước đây Trần Hoàng Thiên thường bế nhóc, cũng nhận ra được cha, liền chìa hai tay về phía cha mình.
Ở trong Động Thiên, anh cũng luôn rất lo cho con trai mình, sợ sau khi ra ngoài con trai không còn nữa, may thay con trai vẫn còn, anh vội vàng ôm con trai vào lòng, liên tiếp hôn mấy cái, đau lòng nói: “Mới một tháng đúng chứ? Cẩm Niên đã gầy rộc đi rồi.
Anh có thể cảm nhận rõ được, con trai ốm đi rất rất nhiều.
Dương Thiên Mạnh chùi nước mắt nói: “Sau khi tin con rơi xuống vách núi bị dã thú ăn mất truyền ra ngoài, ả tiện nhân Lý Tú Lam liền đem Lý Nam Cương và người của phái Thiên Sơn đến nhà họ Trần, muốn giết sạch cha và mọi người, cao thủ mà ông chú Trần Hiếu Niên của con đưa đến đều bị giết sạch rồi, trong lúc bọn chúng muốn tàn sát, tổng quản đại nội dẫn người đến cứu cha và mọi người, đuổi bọn chúng đi”
“Vốn dĩ ông chú con muốn để cha cùng mọi người ra nước ngoài lánh nạn, nhưng bọn cha muốn đại nội che chở, nên là không đến mức có chuyện, hơn nữa cha với mọi người cũng muốn đi Nga Mi tìm thử xem, có thể tìm thấy hài cốt con hay không, cho con có chốn trở về”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!