Chương 77: Cháu là người, không phải nước
“Ha ha ha!”
Thạch Giang Hoành nghe Chu Tuấn Kiên gọi Trần Hoàng Thiên là bố, làm cho gã vui đến mức cười phá lên. “Con mẹ nó không phải máy bị đánh ngu rồi chủ, gọi một thằng nghèo mặc đồ dỏm là ba, còn muốn nó cứu mày, tao hỏi mày cái này có khoa học không?” “Đến chúng mày tao cũng không thèm nhìn, sẽ chú ý đến một thằng nghèo u?”
Anh ta vui sướng sắp điên mất, một tên nghèo như vậy thì có địa vị gì chứ, có thể áp chế được anh ta à?
Rõ ràng là không thể
Đánh anh ta, vậy thì lại càng không.
Bốn vệ sĩ của anh ta sẽ không trở mắt ra nhìn! “Cười chết mất, vừa rồi còn mới nghe bọn chúng gọi nhãi ranh này là phế vật, bây giờ lại gọi nó là bố, muốn nó cửu chúng, xem ra thắng nhãi này bị đánh ngu người luôn rồi. “Nếu tạo không nghe lầm thì thằng nhãi này ở rể nhà mẹ vợ là cái kiểu đưa đến cửa trao tận tay đẩy “Tao cũng nghe thấy bọn nó nói như thế, nhã ranh này là thằng ở rể được đưa tới cửa, người ở tầng chót của xã hội thì có năng lực gì mà cứu được bọn họ thoát khỏi cậu Thạch chứ?”
Trong khu nghỉ ngơi, không ít người thì thầm nghị luận nhau. “Ha ha ha!!!”
Nghe những lời nghị luận đó, Thạch Giang Hoành cười nghiêng ngả. “Tạo cười chết rồi, tao còn tưởng nhãi ranh này có địa vị lớn lắm, hóa ra là một thằng ở rể. Vậy thì loại rác rưởi này đến nói chuyện với tao cũng không xứng, còn muốn cứu người thoát khỏi tay tao à?”
Nói xong, gã nhìn Trần Hoàng Thiên, nước mắt gần như chảy ra vì cười quá nhiều. “Trước tiên không nói đến việc tôi có cứu người hay không, chỉ bằng việc anh dám nói sẽ sai người tán tỉnh vợ tôi, tôi phải tặng anh vài phát rồi nói sau.” Trần Hoàng Thiên lạnh giọng nói xong, bước về phía Thạch Giang Hoành. “Mẹ nó!”
Thạch Giang Hoành nghe vậy thì tức giận vô cùng đánh về phía Trần Hoàng Thiên. “Chỉ bằng thằng rác rưởi như mày mà cũng muốn làm anh hùng à? Tạo cử đánh mày sắp mặt trước một lát nữ kéo vợ mày vào suối nước nóng trút giản sau
Nói xong, gà đánh về phía huyết thái dương của Trần Hoàng Thiên.
Trần Hoàng Thiên nắng tay, một cú đấm nằm ngay trên mặt Thạch với
Giang Hoàng.
Bop!
Âm thanh như tiếng sét đánh, cả người Thạch Giang Hoành đổ ấm xuống đất, khóe miệng còn có vết máu chảy ra. “suýt”
Những người có mặt khiếp sợ không thôi.
Tên này trông gầy gò chẳng được mấy cân, thế mà đánh một củ mạnh như thể có thể khiến người khác ngã xuống chỉ bằng một cái tát? “Cậu Thạch!”
Lâm Duyên sợ ngần người, rồi sau đó kêu lên: “Đừng giẫm nữa, cậu Thạch bị đánh rồi, mau tới đây đánh thẳng nhóc này đi!”
Ả chỉ vào Trần Hoàng Thiên.
Lúc này, bắn tên vệ sĩ dùng lại, xoay người nhìn qua. Nhìn thấy mặt của Thạch Giang Hoành bị đánh sưng cả rồi, lúc này tức giận nhìn về phía Trần Hoàng Thiên. “Nhãi ranh mày con mẹ nó dám đánh tao, mày chết chắc”
Lúc này, Thạch Giang Hoành tức giận: “Đánh nó cho tạo Đánh chết thằng nhãi này! Tao không kêu dùng thì chúng mày không được dùng “Dạ cậu Thạch.
Bón người lên tiếng, đưa tay cầm ghế hoặc bình rượu, trên tay mỗi người đều có một thứ gì đó đánh về phía Trần Hoàng Thiên.
Thấy thế, đảm người Lý Sơ Ảnh sợ hãi đến nỗi tim sắp nhảy ra ngoài, không ngừng đưa tay lên che miệng.
Dương Ninh Vân sợ hãi kêu lên: Trần Hoàng Thiên Chạy mau!” “Vợ đừng sợ.”
Trần Hoàng Thiên đáp lời, kéo một cái ghế mạnh mẽ ném qua tên vệ sĩ cũng đang cầm ghế đánh về phía anh.
Hai chiếc ghế đập vào nhau, Trần Hoàng Thiên thuận thể đã một cước, làm tên vệ sĩ ngã xuống. Sau đó cả người anh vụt qua cầm bình rượu đập lên đầu tiên vệ sĩ.
Rất nhanh, dưới chục cặp mắt kinh hãi, Trần Hoàng Thiên phủi tay, thuận tiện đánh hạ bốn tên vệ sĩ. “Ôi má ơi! Cũng biết đánh đấy chứ?”
Những người xung quanh không thể tin vào mắt mình “Trời ơi! Trần Hoàng Thiên ngầu quả.
Những cô gái như Lý Sơ Ảnh, Hàn Phương đều thét lên, trong mắt lộ ra sự ngưỡng mộ, chẳng khác gì fangirl cuồng nhiệt khi gặp thần tượng.
Chu Tuấn Kiên nhìn Lý Sơ Ảnh đang u mẽ, trong lòng ngũ vị tạp trần, ngay cả rầm cũng không dám thả
Dương Ninh Vân chạy đến, miễn cho các cô gái này vây quanh Trần Hoàng Thiên. Đó là chồng cô không cho người khác sĩ mẽ. “Anh không sao chủ Trần Hoàng Thiên? Có quan tâm hỏi. “Không sao.” Trần Hoàng Thiên lắc đầu, cười với cô.
Dương Ninh Vân và anh mắt đối mắt, không biết ra sao, cô đặt nhiên đỏ mặt, giống như một cô gái đang có một mối tình đầu. “Con mẹ nó có gan thì mày chờ dây!”
Lúc này, Thạch Giang Hoành nhả ra một câu hung ác, lỗi Lâm Duyên bỏ chạy, dùng công phu nhanh như chớp biển mất khỏi khu nghỉ ngơi,
Bởi vì sợ Thạch Giang Hoành trả thù, Lý Sơ Ảnh đề nghị rời đi, sau đó một đám người rời khỏi khu nghỉ ngơi. “Mẹ nó!”
Rời khỏi suối nước nóng, nhìn thấy Lý Sơ Ảnh và Hàn Phương vây xung quanh Trần Hoàng Thiên khen anh, không vây quanh anh ta giống như trước đây, thậm chí còn không quan tâm đến vết thương của anh ta khiến anh ta tức đến nỗi nội thượng cũng sắp hiện ra da rồi,
Dương Chí Văn cảng tức giận hơn.
Mả cha nó, rõ ràng là biết đánh nhau, lúc này ông đây bị đánh cũng không giúp, bị đánh đến hu tim luôn rồi nè Gã không dám nói ra, chỉ có thể phát giận trong lòng. “Cảnh Vinh, mọi người bị sao vậy?”
Trở lại ngôi biệt thự trên núi, Lý Nhất Chính đang chơi cờ trước đại sảnh, vừa hay đối mặt với cửa lớn, nhìn Lý Cảnh Vinh và Chu Tuấn Kiên mặt mũi bầm dập trở về thì đứng bật dậy.
Nghe thấy ông ta nói, Dương Chấn Kỳ, Chu Chính Hải, Hàn Vĩnh Thọ cũng đứng lên xoay người nhìn qua. Đám người Dương Thiên Dũng đang chơi mạt chược ở phía bên kia đại sảnh cũng ngừng lại, vừa thấy đã hỏi ngay. “Ông nội, bọn cháu bị Thái tử Thạch Giang Hoành của dược phẩm Thiên Sơn đảnh” Lý Cảnh Vinh ủ rũ nói. “Sao lại đánh mấy đứa?”
Một đám người lớn tức giận hỏi. “Gã muốn tán tỉnh mấy chị của cháu, bọn cháu ngăn lại, sau đó xảy ra xung đột, bị vệ sĩ của gã đánh thành như vậy.” Lý Cảnh Vinh nói. Trên đường trở về, bọn họ đã thương lượng lấy một cái có hoàn hảo rồi, cũng đâu thể nói bọn họ muốn tần Lâm Duyên rồi bị ăn đập được đúng không?
Nếu vậy thì ông nội sẽ nói bọn họ đáng đời. “Quá đáng! Quá đáng quá thể rồi!”
Lý Nhất Chính và Chu Chính Hải giận lệch mũi. “Ông nội, quá đáng hơn là tên phế vật Trần Hoàng Thiên rõ ràng biết đánh nhau nhưng lúc chúng cháu bị đánh thì nó chỉ đứng một bên xem trò vui. Cuối cùng người ta đánh nó, nó mới đánh bọn Thạch Giang Hoành chạy đi, rõ ràng là thấy chết mà không cứu!” Dương Chí Văn gấp gáp các trạng
Trần Hoàng Thiên. “Đúng vậy! Chúng cháu gọi anh ta đến giúp, anh ta cũng không giúp
Chu Tuấn Kiên, Hán Việt, Lý Cảnh Vinh đều tức giận trên người Trần Hoàng Thiên.
Vừa nghe thế, Dương Chấn Kỳ nổi giận trong nháy mắt: “Tầm nhìn của máy sao lại hẹp như thế, chỉ bởi vì bạn Dương Chí Văn khinh thường, chế giễu mày mà máy ghi hận trong lòng, trợ mắt nhìn bạn nó bị đánh à?” “Nếu Thạch Giang Hoành không chọc giận mày, có phải máy cũng không thèm quan tâm sống chết của bọn nó hay không!” “Phải” Trần Hoàng Thiên nói: “Bọn họ không xem cháu là người châu còn xem bọn họ là người làm gì chứ? Bị đánh chết, đánh phế thì có liên quan đến cháu?” “Cháu là người, không phải nước, không làm được cái gì mà không tranh với đời. Là người hỗ tất có ác, cho nên đừng xem cháu là nước, khát thì tìm đến cháu, không khát thì tùy tiện đổ đi “Mày..” Dương Chỉ Hoa tức đen mặt, ngay cả phản bác cũng không nói được một câu “Ngay cả người nhà họ Dương mà mày cũng không thèm quan tâm sống chết, vậy thì đừng ở nhà họ Dương nữa. mau chóng ly hôn với Dương Ninh Vân, cút khỏi nhà họ Dương!” Dương Chí Văn giận vô cùng nói. “Dương Chí Văn, tại sao anh lại bị đánh, trong lòng anh không phải rất rõ sao?”
Dương Ninh Vân tức giận đứng ra, nói với Dương Chấn Kỳ: “Sở dĩ Dương Chí Văn bị đánh là vì anh ta không có tự trạng muốn tán tỉnh… “Mày câm miệng cho tao!” Dương Chí Văn nhảy ra, quát Dương Ninh Vân..
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!