“Mày chết chắc rồi.” Lý Cường vừa nói, vết sẹo trên mặt liền vặn vẹo, nhìn cực kỳ gớm ghiếc.
Có thể tồn tại đến tận bây giờ và hình thành được thế lực của riêng mình, ngoài sự hung hãn, Lý Cường còn có khả năng quan sát cẩn thận hơn người.
Từ cách ăn mặc và khí chất của Trần Thiết, hẳn ta có thể đại khái đoán ra răng Trần Thiết chắc chăn là một chàng trai trẻ mới xuống núi, cũng chỉ có người như vậy mới không sợ hổ, có đủ bản lĩnh đối đầu cùng hắn ta.
Trần Thiết ắt hẳn có thân thủ rất tốt, nếu không hắn cũng không thể chỉ bằng một cú đá nhẹ nhàng mà đánh gãy chân con trai hắn ta, nhưng tuyệt đối không phải là kiểu người có bối cảnh cường đại.
Vậy nên đối với một kẻ không rõ lai lịch, lại không có gia thế, Lý Cường không hề do dự muốn giết chết hẳn, muốn đánh nhau sao, hai tên đàn em của hắn cũng không phải dạng vừa đâu.
Sau khi đá gãy chân của Lý Cát, Trần Thiết quay lại nhìn Trần Linh và bà Dương còn đang sợ hãi, nhẹ nhàng an ủi họ: "Đừng sợ, có con ở đây, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Nghe Trần Thiết trấn an là thế, nhưng hai người bọn họ vẫn không thể nào yên lòng, Lý Cát đã để lại bóng ma tâm lý quá lớn đối với họ, hiện giờ chân hẳn ta đã gấy, thì cha hẳn ta Lý Cường lại xuất hiện, điều này càng khiến họ thấy sợ hãi.
Danh tiếng của Lý Cường quá mức đáng sợ, từ trước đến nay chưa từng có người dám đắc tội với hẳn, bây giờ hẳn ta đã tức giận, hậu quả thật khó lường.
Chuyện này xảy ra là do bọn họ, mặc dù sợ hãi nhưng Trần Linh vẫn nghiến răng, đột nhiên đứng dậy, đứng trước mặt Lý Cường không chút do dự.
“Chuyện này do tôi mà ra, ông muốn xử lý như thế nào cứ †ìm tôi mà tính sổ, không hề liên quan đến anh ấy.”
Thân hình gầy gò của cô bé run rẩy, rõ ràng là đang sợ hãi tột cùng, nhưng lại bướng bỉnh đứng trước mặt Lý Cường, đôi bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt, các đốt ngón tay trắng bệch.
Trần Thiết có chút thất thần, nhưng trong lòng đột nhiên len lỏi một tia ấm áp, ánh mắt nhìn Trần Linh không khỏi đau lòng, cô bé này tuy răng nhát gan nhưng tính cách lại rất quật cường.
Bây giờ còn dám đứng lại nhận mọi trách nhiệm về mình, chỉ vì không muốn liên lụy đến hắn và bà Dương.
Khuôn mặt nhăn nheo của bà Dương trông vô cùng khổ sở, bà cúi người nhẹ nhàng kéo Trần Linh về phía sau, nhìn Lý Cường nói: "Không phải chuyện của con bé, tất cả đều là lỗi của tôi, muốn làm gì thì cứ tìm tôi.”
“Chúng mày đang gấp muốn chết phải không? Tao sẽ cho chúng mày toại nguyện. Cả ba chúng mày, hôm nay đừng ai nghĩ sẽ chạy thoát.” Lý Cường vừa nói vừa cười lạnh lẽo.
“Trần Linh, em nhìn thấy chưa, kẻ xấu bình thường đều có bộ mặt như vậy, hống hách vô lý, chỉ có thể ức hiếp kẻ khác, nhưng không thể chịu bất cứ thiệt thòi nào, vậy nên em chỉ cần đứng sang một bên, anh sẽ lo liệu chuyện nhỏ này”. Trần Thiết mỉm cười, kéo Trần Linh và bà Dương ra phía sau hẳn.
Có hắn ở đây, làm sao có thể để Trần Linh và người già như bà Dương phải đối mặt với kẻ côn đồ Lý Cường.
“Nhưng chuyện này không phải việc của anh. Chúng em không muốn anh bị liên lụy.” Trần Linh thành thật nói.
Trần Thiết không nhịn được mà bật cười, xoa xoa khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc của Trần Linh, nói: “Em có thể là em gái của anh, vậy nên anh nguyện ý bị em làm phiền cả đời, cho dù sau này em có gặp phải khó khăn thế nào đi chăng nữa, anh cũng sẽ bảo vệ em”
Trần Linh ngượng ngùng cúi đầu, dù sao cô bé cũng đã mười sáu tuổi, bị Trần Thiết nhéo má cô, cảm thấy có chút xấu hổ.
Bà Dương vừa nghe thấy lời nói của Trần Thiết, ngay lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, bà không nhịn được mà nhìn chăm chú Trần Thiết, đây cũng là lần đầu tiên bà nhìn kỹ gương mặt của hẳn, trong lòng đột nhiên vui mừng khôn xiết.
Trần Thiết quay sang nhìn Lý Cường, thiếu kiên nhẫn nói: “Muốn ra tay thì cứ làm đi, chỉ có cặn bã như ông mới có thể dạy dỗ ra một tên súc sinh thích ức hiếp người khác như Lý Cát”
Cách đó không xa, một số người bán rau nghe được Trần Thiết nói, trên mặt họ đều lộ ra vẻ vô cùng vui sướng, chàng trai này quả thật là anh hùng nha, dám trước mặt Lý Cường đánh gãy chân con trai ông ta, hiện tại còn măng Lý Cát là súc sinh, đây không phải là đang gián tiếp mắng Lý Cường là lão súc sinh hay sao?
Không cần phải nói, mặc dù không dám nhúng tay vào. việc này nhưng họ đều âm thầm khen ngợi Trần Thiết, chửi hay lắm.
“Tốt lắm, kẻ không sợ chết không phải tao chưa từng gặp qua, nhưng kết cục đều cực kỳ thảm hại, bây giờ mày muốn thế nào, muốn chết nhanh gọn hay muốn tao chặt đứt tay chân của mày?” Lý Cường sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, hắn nhìn chăm chăm Trần Thiết như rằn độc.
“Cha, giết hắn cho con, chân con gấy rồi, con muốn hẳn phải chết” Lý Cát hét lên, chật vật bò đến bên cạnh Lý Cường, †úm lấy quần hắn ta khóc nức nở.
Khóe mắt Lý Cường co rút, hắn để mặc Lý Cát kéo chân mình, vẫn nhìn chăm chăm Trần Thiết, nói: “Nhìn thấy rồi chứ? Số phận của mày so với con trai tao sẽ phải thảm hại hơn gấp trăm lần, mày thật sự đáng chết, dám cả gan đánh gãy chân con trai tao.”
Trần Thiết nhếch môi, hẳn thật sự không muốn phí lời nữa, đối phó với loại người như Lý Cường, chỉ cân đánh đến mức ông ta phải sợ hãi thì ông ta sẽ không bao giờ dám hống hách trước mặt hắn nữa.
Cười hai tiếng xong, thân ảnh Trần Thiết đột nhiên phóng nhanh như chớp, nhanh đến mức khiến người ta không kịp phản ứng, trong nháy mắt hắn dùng hai chân đá ra.
“Bang bang...” Hai tên côn đồ cường tráng bên cạnh Lý Cường lập tức bị đá bay, đập vào bệ đá của người bán rau cách đó vài mét, cả hai phun ra một ngụm máu, kêu lên một tiếng đau đớn, hét không được mà đứng lên cũng không xong.
“Lý Cường phải không? Bây giờ ông định giáo huấn tôi thế nào? Nói đi chứ, nói không chừng tôi thật sự sẽ sợ đấy.” Sau khi Trần Thiết dễ dàng đá bay hai tên côn đồ, đứng trước mặt Lý Cường nói đùa với vẻ mặt đầy hưng phấn.
Lý Cường tuy rằng âm trầm hung ác là thế, nhưng vào lúc này khó tránh khỏi giật mình, Trần Thiết chỉ một cước đá đã đánh gãy xương chân của con trai của hẳn ta, vốn đã biết thân thủ Trần Thiết không tồi, nhưng làm sao có thể ngờ rằng có thể lợi hại đến mức này.
Chỉ bằng một chiêu, Trần Thiết trực tiếp hạ gục hai tên đàn em mạnh nhất của hẳn ta, chỉ với việc này đã khiến hẳn †a không thể khinh thường được nữa.
Hản ta cuối cùng cũng hiểu tại sao Trần Thiết lại tự tin như vậy, khi một người đã vượt trội hơn người, thì người đó không cần một gia thế nào hậu thuẫn đẳng sau, bởi vì những người này hậu thuẫn lớn nhất chính là bản thân họ.
“Tôi đã nhìn nhầm, hóa ra cậu lại lợi hại như vậy, lần này là tôi sai, chuyện ngày hôm nay xem như bỏ qua nhé, tôi cũng sẽ không tính toán, cậu thấy thế nào?” Lý Cường trầm tư mấy giây sau đó cuối cùng cũng lên tiếng.
Có thể sống sót đến bây giờ và tạo dựng được thế lực cho riêng mình, hẳn ta biết rất rõ khi nào nên cứng rần, khi nào nên mềm mỏng.
Một số tiểu thương xung quanh lập tức kinh ngạc, một kẻ đáng sợ như Lý Cường mà hôm nay cũng nhận thua sao?
Chuyện này quả thật ngoài sức tưởng tượng, bọn họ chỉ dám lén lút nhìn từ phía xa nhưng đối với việc Trần Thiết có thể ép Lý Cường nhận thua khiến họ rất ngạc nhiên, người thanh niên này thật sự rất lợi hại.
“Bỏ qua? Xem ra ông cũng là một người rất thức thời, nhưng hiện tại buông tay cũng có chút muộn rồi.” Trần Thiết lắc đầu, nhìn chằm chäm Lý Cường.
Vết sẹo trên mặt Lý Cường lại vặn vẹo, khiến hăn ta trông cực kỳ hung ác, hắn ta cũng nhìn chăm chằm Trần Thiết nói: “Vậy cậu còn muốn thế nào nữa?”
Còn muốn thế nào sao? Trần Thiết mỉm cười, quay sang nhìn bà Dương nói: “Lý Cát tổng cộng đã thu của bà bao nhiêu tiền bảo kê? Bây giờ khiến hắn phải nôn ra bằng sạch”
Bà Dương giật mình, sau đó vội vàng xua tay nói: “Quên đi, đều là chuyện quá khứ cả.”
Trần Thiết vẻ mặt nghiêm túc nói: “Làm sao có thể bỏ qua được, để mặc hän ta ức hiếp mọi người sao, nếu bà đã không muốn nói, vậy thì con giúp bà quyết định nhé.”
Nói xong, hắn lại nhìn Lý Cường nói: “Ông đền sơ sơ là được rồi, đền... một ngàn tệ đi, thiếu một xu cũng không được.”
Lý Cường nhất thời sửng sốt, nghe Trần Thiết nói muốn bồi thường, hắn ta còn tưởng rằng Trần Thiết sẽ muốn một số tiền lớn, nhưng hiện giờ chỉ tốn một ngàn tệ thôi sao? Hắn ta không có nghe nhầm chứ?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!