“Người anh em, mặc dù vừa rồi giữa chúng ta đã xảy ra chút chuyện không vui, nhưng cậu không có bằng chứng mà lại nói răng tôi vừa giết người, như vậy thì không hay lắm đâu.”
Đè nén sự kinh ngạc trong lòng, Lý Cường lạnh lùng nói, hẳn đương nhiên không thể thừa nhận tội giết người, huống chỉ Trần Thiết cũng không có khả năng tìm được chứng cứ hẳn phạm tội.
Nghe xong Lý Cường nói, Trần Thiết chỉ là mỉm cười, hẳn từ nhỏ đã lớn lên trong núi, đồ ăn phần lớn cũng từ trong núi mà kiếm được, hắn từ lâu đã phát triển được một loại năng lực, đó là thông qua mùi hương tìm được chính xác con mồi.
Trên núi, hắn muốn ăn thịt thỏ thì nhất định sẽ tìm được hang thỏ, muốn ăn thịt chuột rừng, cho dù hang chuột có ở sâu dưới lòng đất thì hắn cũng có thể chính xác tìm ra.
Trên núi không có gì thứ gì mà hắn không tìm được, nói cách khác, bây giờ ngửi thấy mùi máu tanh trên người Lý Cường, hắn vẫn có thể dễ dàng tìm ra hiện trường Lý Cường gây án và thi thể hẳn ta đã sát hại.
Ngay cả sư phụ cũng phải khen mũi của hắn nhạy hơn mũi chó gấp trăm lần, tuy rằng điều này nghe không hay ho. cho lắm nhưng cũng chứng tỏ hắn có một khứu giác nhạy. bén kinh người.
Nhìn Lý Cường, Trần Thiết cuối cùng nói: “Tôi nói ông giết người, vậy thì ông nhất định đã giết người. Rõ ràng biết ông làm điều xấu xa, tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu.”
Mặc dù chỉ sống ở trên núi, nhưng không có nghĩa Trần Thiết không biết đồn cảnh sát là gì, nói xong hắn nhẹ nhàng xoa tóc Trần Linh, cười nói: “Đi báo án đi, hãy nói với họ đã †ìm ra kẻ sát nhân, để họ tới bắt người.”
*Ồ, vâng..” Trần Linh bối rối gật đầu, cô bé không hiểu tại lại có thể kết luận răng Lý Cường đã phạm tội giết người, thế nhưng chứng kiến Trần Thiết lần lượt hạ gục với Lý Cường và con trai hắn ta, buộc họ phải thừa nhận thua cuộc, điều này thực sự khiến cô bé rất kinh ngạc.
Vì vậy, khi Trần Thiết yêu cầu cô đi báo án thì cô sẽ đi báo. án, trong lòng cô, Trần Thiết đã có một vị trí vô cùng lớn, nếu anh ấy đã nói răng Lý Cường đã giết người, thì chäc chắn hẳn ta đã giết ai đó.
Khi cô bé đi đến bốt điện thoại để gọi điện, cô ấy đã thầm nghĩ rằng nếu Trần Thiết thật sự là anh trai cô thì tốt quá, cảm giác được ai đó bảo vệ thật sự rất ấm áp.
“Thăng kia, chúng ta vừa rồi chỉ có chút mâu thuẫn nhỏ, bây giờ mày lại vu khống cho tao tội giết người. Mày thật sự cho răng Lý Cường này sẽ sợ mày sao? Nếu như mày dám ép. tao đến đường cùng, thì tao sẽ liều chết đánh chết mày. Lý Cường tức giận nói, nhưng trong lòng lại có một loại dự cảm không lành.
Vẻ mặt điềm tĩnh của Trần Thiết đã khiến hẳn ta cảm thấy rất áp lực.
“Yên tâm đi, tôi đương nhiên có thể chứng minh ông đã giết người. Chúng ta cứ đợi cảnh sát tới rồi nói tiếp. Không cần vội vàng làm gì, dù sao hôm nay ông cũng chạy không thoát” Trần Thiết tự tin nói.
“Anh chắc chắn là hản ta đã giết người? Có bằng chứng gì không? Nếu như anh thực sự có thể tìm ra bằng chứng cho. thấy hăn ta đã giết người, thì tôi sẽ xin cục tặng anh tiền thưởng”
Một giọng nói đột ngột vang lên, một nữ cảnh sát khoảng hai mươi tuổi dẫn theo mấy cảnh sát nam đi tới.
“Sĩ quan Ninh, cô không thể nghe hắn nói xăng bậy. Dù Lý Cường này có xấu xa đến đâu thì cũng không dám phạm tội giết người.” Nhìn thấy nữ cảnh sát, sắc mặt Lý Cường trở nên khó coi, hừ lạnh một tiếng.
Nữ cảnh sát này tên là Ninh Thiết Nam, tên rất cường đại, phong thái cũng rất cứng rẳn, nghe thấy lời nói của Lý Cường, lập tức khịt mũi nói: “Lý Cường, tôi biết rất rõ ông là loại người như thế nào, nếu không phải không có chứng cứ, thì tôi đã cho ông ăn đạn từ lâu rồi.”
Ninh Thiết Nam kỳ thật mới vào làm cảnh sát không lâu, nhưng vì xinh đẹp, gia thế lại tốt nên ở vùng này khá nổi tiếng, có rất nhiều người biết đến cô.
Cô ấy đã để mắt đến Lý Cường từ khi mới trở thành cảnh sát, đáng tiếc cô chưa bao giờ tìm được bằng chứng chứng minh Lý Cường phạm tội, nhưng cô đương nhiên sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để gây rắc rối cho hẳn ta.
Hôm nay cô dẫn người đi tuần tra, tới đây tình cờ nghe thấy Trần Thiết nói có thể chứng minh Lý Cường phạm tội giết người, tuy rằng không tin nhưng làm sao cô có thể bỏ qua cơ hội này.
“Cô thật sự là cảnh sát sao?” Trần Thiết nhìn Ninh Thiết Nam, cau mày nói, nhìn dáng người mảnh khảnh này của cô nào có sức lực gì, thật sự có thể trở thành cảnh sát được sao?
Trên thực tế, dáng người của Ninh Thiết Nam có thể coi là khá nóng bỏng, tuy nhiên trong mắt Trần Thiết, một kẻ gàn dở không có mắt thẩm mỹ thì chỉ có thể nhận xét là gầy gò.
“Phí lời, mắt anh bị gì vậy? Tôi đương nhiên là cảnh sát, nếu như anh nói có thể chứng minh Lý Cường là tội phạm giết người thì tốt nhất đừng nên nói dối.” Ninh Thiết Nam trừng mắt nhìn Trần Thiết, tên này lại dám nhìn chằm chằm vào. ngực của cô một cách lộ liễu như vậy, lá gan cũng không nhỏ. đâu.
Cô làm sao có thể tưởng tượng được sở dĩ Trần Thiết nhìn chằm chằm vào ngực cô là vì hắn cho rằng cô không hề có ngực, tóm lại là kém hơn cô Lục rất nhiều.
“Này, tốt quá. Trần Linh, mau quay lại đi. Đã gọi được. cảnh sát đến tận cửa đây rồi, không cần gọi cảnh sát nữa đâu.” Trần Thiết cười toe toét, lập tức vẫy tay gọi Trần Linh.
Ninh Thiết Nam cùng với những cảnh sát khác sắc mặt tối sầm, ánh mắt nhìn Trần Thiết không mấy thiện ý.
Cái gì mà đã gọi đến tận cửa? Lời nói này của hắn cũng quá là khó nghe rồi, lẽ nào họ giống mấy cô gái bán hoa, còn có dịch vụ phục vụ tận nhà.
“Nói đi, anh làm thế nào có thể chứng minh được Lý Cường đã giết người? Tốt nhất đừng nói lung tung, nếu không tôi sẽ đưa anh về cục, tạm giam mấy ngày." Ninh Thiết Nam tức giận nói.
Trần Thiết cau mày, cô gái này thoạt nhìn đã không được đẹp lắm, tính tình lại khá nóng nảy.
Được rồi, cuối cùng Ninh Thiết Nam cũng được đãi ngộ giống như Lâm Thanh Âm, trở thành một người con gái không. mấy xinh đẹp trong mắt Trần Thiết, nếu mà Ninh Thiết Nam biết được Trần Thiết đang nghĩ cái gì, có lẽ sẽ tức chết mất.
Đương nhiên, Trần Thiết chẳng có quan hệ gì với nữ cảnh sát này cả, vậy nên hắn sẽ không nói gì về việc cô ấy không xinh đẹp, chờ Trần Linh đến bên cạnh, hẳn nói: “Trần Linh, đưa bà Dương về trước đi, anh ở lại chút nữa sẽ đi tìm mọi người.”
“Dạ vâng ạ, anh cẩn thận nha” Trần Linh ngoan ngoãn gật đầu, cô rất nghe lời Trần Thiết.
Trần Thiết vui vẻ xoa đầu cô bé, sau đó quay sang nhìn Ninh Thiết Nam nói: “Cô có thể đem Lý Cường đi theo tôi. Yên tâm, tôi tự nhiên sẽ đưa được bằng chứng hẳn đã giết người.”
Ninh Thiết Nam nghỉ hoặc nhìn Trần Thiết hỏi: “Anh tên là gì? Vì sao chúng tôi phải tin tưởng anh có thể chứng minh Lý Cường đã giết người?”
Lý Cường nhịn không được nữa, vẻ mặt âm trầm lên tiếng: “Người anh em, Ninh sĩ quan, cầu xin mọi người đừng gây. chuyện nữa. Mọi người có thấy con trai và đàn em của tôi đang bị thương không, tôi phải đưa bọn họ đi bệnh viện, không có bằng chứng gì cả, dựa vào đâu lại cho rằng tôi đã giết người?”
“Đúng rồi, tôi còn chưa biết, tại sao các người đều bị thương? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?" Ninh Thiết Nam nhìn gần mười người nằm trên mặt đất, cau mày hỏi.
Lý Cát và bảy đàn em của hắn, cùng với hai tên côn đồ do Lý Cường mang đến, hiện giờ vẫn đang năm trên mặt đất không thể đứng dậy, đòn tấn công của Trần Thiết tuy không quá nặng nhưng cũng đủ để bọn chúng nằm bệnh viện mười ngày nửa tháng.
Nghe thấy Ninh Thiết Nam hỏi, Trần Thiết bình tĩnh mỉm cười nói: “Những người này đều là tôi đánh đấy, tình cờ nhìn thấy bọn chúng ức hiếp người khác, đương nhiên phải dạy cho bọn chúng một bài học, không đánh chết bọn chúng đã là hạ thủ lưu tình lắm rồi, ngoài ra, chứng minh Lý Cường giết người rất đơn giản, chỉ cần tìm ra địa điểm hắn gây án và giấu xác là được, đừng phí lời nữa, tôi rất bận, vì vậy hãy mau lên đi.”
Nói xong, Trần Thiết đi tới trước mặt Lý Cường, đưa tay. nắm lấy cổ áo, kéo hẳn đi.
“Chết tiệt, thả tao ra, không có băng chứng. Tại sao lại nói tao giết người? Thả tao ra..” Lý Cường điên cuồng vùng vẫy, tức giận hét lên.
Đáng tiếc là một khi đã rơi vào tay Trần Thiết, hắn không cách nào thoát khỏi, chỉ có thể bị kéo về phía trước.
“Người này này thật sự có thể tìm được nơi Lý Cường giết người và phi tang xác sao? Bỏ đi, chúng ta cũng đi theo hắn xem xem” Ninh Thiết Nam chỉ do dự một chút, lập tức đưa ra quyết định.
Những cảnh sát khác lập tức cười khổ nói: “Đội trưởng, tốt hơn hết là đừng nghe lời cậu ta mà dây vào Lý Cường. Nếu mà không tìm thấy được băng chứng cho thấy Lý Cường phạm tội giết người, cảnh sát trưởng sẽ lại khiển trách chúng ta”
“Anh sợ cái gì? Hết thảy đều có tôi lo liệu, đuổi theo.” Ninh Thiên Nam xua tay, vội đi theo Trần Thiết.
Những cảnh sát khác nhìn nhau cười khổ, chỉ có thể bất lực đi theo.
Đội trưởng Ninh của họ cái gì cũng tốt, xinh đẹp, uy nghiêm nhưng tính tình lại có chút bướng bỉnh, một khi đã quyết định làm gì thì ai cũng không cản nổi.
Trần Thiết kéo theo Lý Cường, đi không nhanh lắm, dọc. đường thỉnh thoảng dừng lại, ngửi đủ loại mùi vị vương trong không khí.
Mấy người Ninh Thiết Nam đối với hành vi này của hắn khá kinh ngạc, chàng trai này cầm tinh con chó à, thỉnh thoảng dừng lại hít hít như thế để làm gì, đây không phải chính là việc con chó con hay làm sao?
Nhưng chẳng bao lâu, Trần Thiết dừng lại trước một tòa biệt thự mang phong cách phương Tây, với vẻ mặt kiêu hãnh.
“Các vị cảnh sát, tòa nhà này là nơi Lý Cường giết người rồi giấu xác. Mọi người vào trong tìm kiếm nhất định sẽ tìm ra"
“Có cái rắm, đây là nhà của tao, sao có thể là nơi giết người giấu xác? Mau thả tao ra..” Trong mắt Lý Cường hiện lên một tia sợ hãi, nhưng hắn giả vờ tức giận.
Trùng hợp thay, Ninh Thiên Nam đã chú ý tới sự sợ hãi trong mắt Lý Cường, trong lòng nghĩ thầm, lễ nào Lý Cường thật sự giết người giấu xác ở đây? Bằng không hẳn sợ cái gì?
Nghĩ tới khả năng này, Ninh Thiết Nam cực kỳ hưng phấn, nhìn Trần Thiết nói: “Anh xác định những lời anh nói là sự thật sao?”
“Tất nhiên, tôi đã nơi này là nơi Lý Cường giết người giấu xác, nhất định là sự thật” Trần Thiết khá tự tin nói.
“Được, tôi tin anh một lần, nếu không tìm được thi thể mà anh nhắc đến, tôi sẽ tính sổ với anh” Ninh Thiết Nam lập tức nói.
Trên thực tế, sau khi nhận thấy sự sợ hãi trong mắt Lý Cường, Ninh Thiết Nam đã hạ quyết tâm phải đi vào tìm kiếm, hỏi Trần Thiết kỳ thực chỉ là thuận miệng mà thôi.
Những cảnh sát khác nhìn nhau cười khổ, xông vào nhà người khác lục soát mà không có lệnh khám xét hay giấy tờ nào cả, việc này cũng tính là nghiêm trọng, nhưng đội trưởng Ninh đã hạ lệnh nên không ai có thể thuyết phục được cô ấy.
Sau khi chìa khóa được tìm thấy trên người Lý Cường, cửa biệt thự được mở ra, mọi người lập tức tiến vào, Ninh Thiết Nam dẫn đầu lục soát căn nhà từ trong ra ngoài, còn Trần Thiết thì canh giữ Lý Cường ở phòng khách.
Tuy nhiên, hơn mười phút sau, Ninh Thiết Nam sắc mặt đen thui trở lại phòng khách, trừng mắt nhìn Trần Thiết, mảng: “Anh kia, anh đang lừa chúng tôi phải không? Chúng tôi đã xem xét từ trong ra ngoài đều không có, anh nói đi hẳn ta có thể giấu xác ở đâu?”
Trần Thiết cau mày, hẳn rất tự tin về khứu giác của mình, hắn nhìn đám người Ninh Thiết Nam đang bất mãn nói: “Các người thật sự quá vô dụng, đây chính là nơi hẳn ta giấu xác, có vậy cũng không tìm được. Thôi bỏ đi, tôi xem như đã hiểu rõ rồi, dựa vào mấy người chẳng có tác dụng gì cả, đi theo tôi”
“Anh...” Ninh Thiết Nam tức giận đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, nhưng Trần Thiết lại không để ý đến cô, trầm mặc một hồi, liền dẫn Lý Cường trực tiếp đi tới biệt thự sau Vườn.
Sân sau rất rộng rãi, thoáng mát, có hơn mười cây to, trong đó có một cây vừa mới trồng không lâu.
Sau khi dạo quanh vườn một lần, trên môi Trần Thiết liền nở một nụ cười, cuối cùng hẳn dừng lại bên cạnh cái cây mới trồng, tự tin nói: “Đào cái cây này lên đi, thi thể mấy người đang tìm nhất định được chôn ở chỗ này”
“Đào lên...”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!