Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chàng Rể Đệ Nhất - Trần Thiết (FULL)

Tao chưa từng gặp thẳng ở rể nào lớn lối bá đạo, không cố ky gì như thế, đây là đến ở rể sao, quả thực là chặn đường cướp bóc.

Lâm Kiệt âm trầm nhìn Trần Thiết, sự cứng rằn của Trần Thiết thật sự năm ngoài dự đoán của ông ta.

Thân là ở rể, Trần Thiết còn không để nhà họ Lâm vào. mắt, chớ đừng nói là ông ta.

Sống nửa đời người, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy một thăng nhà quê lớn lối như thế.

Nhưng ông ta không nghĩ lại xem, nếu không phải cha con họ làm quá đáng quá thì sao Trần Thiết lại ghim họ, nói tới nói lui, bây giờ bị hắn uy hiếp đền tiền đều là do họ tự tìm.

"Sự kiên nhẫn của tôi hữu hạn, các người hiểu chứ, cứ lề mề như vậy thì tôi sẽ không khách sáo." Trần Thiết nhìn chăm chằm Lâm Kiệt, không nhịn được nói.

Mặt Lâm Kiệt sung huyết đỏ bừng, thật là xui xẻo, vốn đến tận cửa ra mặt cho con trai, lại không ngờ bị và mặt, hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt, ông ta còn có thể làm sao, giờ chỉ có thể đền tiền trước.

Còn chuyện mất mặt thì khi nào có cơ hội nhất định sẽ đòi lại, nhưng cho dù trong lòng đã quyết định đền tiền, ông ta vẫn không muốn quá mất thể diện, cười lạnh mở miệng nói: “Đần thì đền, nhưng mày nhớ kỹ chuyện hôm nay cho tao..."

"Mau đưa tiền, nói nhảm nữa thì tôi trở mặt, nếu tôi trở mặt thì tấm gạch dưới chân là kết quả của các người đấy."

Trần Thiết không có tâm tình nghe ông ta buông lời hung ác, chân hẳn đạp mạnh xuống sàn nhà một cái, tấm đá cẩm thạch dày đến ba tấc dưới đất đùng một tiếng bể thành mảnh vụn, làm bay lên một làn bụi mù.

Người trong đại sảnh lập tức tập thể há hốc mồm, hắn tuyệt đối không phải người, đạp một cái đã làm sàn gạch dày như vậy thành đá vụn, cái này con người làm được sao?

Mấy tên thủ hạ của Lâm Kiệt chỉ cảm thấy rét run, bọn họ biết rõ muốn đập vỡ miếng gạch đã lót dưới sàn mà còn dày. đến ba tấc là khó đến mức nào, cho dù lấy búa tạ đập cũng phải giáng mười búa mới có thể hoàn toàn đập vụn dạng gạch kiểu này. Mà bây giờ, Trần Thiết chỉ tùy tiện đạp một cái đã làm được, vậy nếu bị Trần Thiết đá trúng một chân thì chỉ nghĩ lại hậu quả thôi đã làm cả người họ phát lạnh.

"Người kia đáng sợ đến như thế..." Lâm Kiệt lẩm bẩm trong lòng, mặt trở nên tái nhợt, con mẹ nó, quá dọa người rồi, nếu như bị đá trúng một cái thì còn sống nổi sao.

Ông ta vươn bàn tay hơi run rẩy móc ví tiền ra từ túi quần, rất không cam lòng rút ra một tấm thẻ vàng rồi cần răng đưa cho Trần Thiết, trong thẻ này có hơn một ngàn vạn, hiện tại không thể không giao ra, thật sự làm ông ta nhứt nhối.

Không giao thì phải đối mặt với tên cuồng đồ Trần Thiết không coi mình ra gì này, ông ta biết hai cha con họ tuyệt đối không có kết cục tốt.

"Thanh Âm, đến đây đến đây, có thể tra tấm thẻ này có bao nhiêu tiền không, nếu không đủ mười triệu thì tôi giết họ." Sau khi nhận lấy tấm thẻ, Trần Thiết tiện tay đưa cho Lâm Thanh Âm.

Lâm Thanh Âm hơi câm nín mà cầm lấy chiếc thẻ, thật sự lấy được bồi thường từ tay Lâm Kiệt, đây là chuyện lần đầu tiên xảy ra, trong lòng cô không khỏi cảm thán, Trần Thiết này ác lên thật dọa người, đích thị là dáng vẻ ăn cướp chặn đường giựt tiền, không cho thì giết.

Thật biết hù người, ít nhất hiện tại Lâm Kiệt đã sợ, nếu không tuyệt đối không đưa tiền.

Nhìn thoáng qua cái thẻ trong tay, không cần tra cô đã nói: “Loại thẻ này là thẻ khách quý cao cấp nhất ngân hàng Hoa Liên phát hành, cái thẻ này có thể dùng đến hạn mức hơn mười triệu."

Trần Thiết gật gật đầu, quay đầu nhìn Lâm Kiệt và nói: “Coi như ông thức thời, cút nhanh đi, nhớ kỹ chuyện hôm nay, nếu còn dám đến kiếm chuyện với Thanh Âm thì không phải tiền có thể giải quyết."

Lâm Kiệt suýt cắn nát răng, chuyện hôm nay thật sự quá uất ức, ông ta nhìn Trần Thiết và Lâm Thanh Âm một cái rồi tức giận hừ lạnh, xoay người đi ra khỏi biệt thự.

Lâm Vĩ và mấy tên thủ hạ cũng vội vàng đi theo ra ngoài, không đi thì ở lại đây chờ chết sao.

"Cha, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua như thế, nếu không trừng trị thăng quê mùa kia một trận thì thật sự không nuốt trôi cục tức này, hơn nữa con bị phế năng lực kia rồi, cha, cha phải nghĩ cách cho con." Sau khi ra khỏi biệt thự, rốt cục Lâm Vĩ nhịn không được đau khổ nói với Lâm Kiệt.

Vốn tưởng rằng mời cha ra mặt thì có thể làm Lâm Thanh Âm và con dế nhữi Trần Thiết ngoan ngoãn nghe lời, nhưng kết quả lại chói mù mắt gã, ai mà ngờ được tên khốn Trần Thiết dám đánh luôn cả cha gã.

Sắc mặt Lâm Kiệt sớm đã âm trầm tới cực điểm, nghe thăng con nói xong thì nhịn không được tát một cái lên mặt Lâm Vĩ, giận dữ hét: “Đều tại thứ báo cha báo mẹ này, liên lụy hôm nay tao mất hết mặt mũi."

Lâm Vĩ giật mình, trên mặt đau rát, trong lòng rất khó chịu, có giỏi thì vừa rồi cha đánh Trần Thiết trong biệt thự ấy, giờ lại mượn con trút giận, bộ giỏi lắm sao.

Nhưng đương nhiên gã không dám nói lời này, nếu không tuyệt đối sẽ bị đánh gãy chân, chỉ có thể bụm mặt không nói lời nào, cha đánh con, gã dám đánh trả sao.

Thấy Lâm Vĩ bụm mặt, trong lòng Lâm Kiệt mềm nhữn, thở dài và nói: “Yên tâm đi, cha sẽ lập tức mời thánh thủ y đạo thành phố Giang Bắc đến trị liệu vấn đề phương diện đó cho con, còn thằng nhà quê kia, hừ, đương nhiên cha sẽ không bỏ qua cho hắn."

Trong lòng Lâm Vĩ vui vẻ, gã cũng có nghe nói đến thánh thủ y đạo thành phố Giang Bắc, tuổi đã gần trăm, tên là Dương Thanh Phong, chỉ cần ra tay thì không có bệnh gì không chữa khỏi, không phải ai cũng mời được.

Nhưng nếu cha nói có thể mời vị thánh thủ y đạo này đến thì nhất định sẽ có cách, mình bị tên khốn Trần Thiết kia biến thành thái giám, nhưng có Dương Thanh Phong ra tay, gã cảm thấy mình xem như được cứu.

Đôi mắt đảo quanh, gã âm u nói với Lâm Kiệt: “Cha, là con làm cha phí tâm, nhưng chuyện đối phó Trần Thiết thì giao cho con đi, con sẽ tìm vài người giết chết hẳn."

Lâm Kiệt biến sắc, trừng Lâm Vĩ một cái rồi quay đầu nói với mấy tên thủ hạ sau lưng: “Các người đi đi, từ nay không cần đi theo tôi."

Bọn họ đều ngẩn người, sau đó hiểu ra, vì chuyện vừa rồi mà Lâm Kiệt hoài nghi năng lực của họ, cả một người không dùng tay chân mà cũng không đối phó được, thật sự có chút mất mặt.

Bọn họ cũng không nói thêm gì, trầm mặc một lát rồi gật gật đầu với Lâm Kiệt, sau đó cùng nhau rời đi. Đừng nói bọn họ, chỉ sợ trên đời này không có bao nhiêu người là đối thủ của Trần Thiết, nhưng Lâm Kiệt lại mở miệng nói không cần họ, tất nhiên họ cũng không xin ở lại.

Nhìn mấy người này đi xa, Lâm Kiệt mới mảng Lâm Vĩ: “Con não heo đúng không, cho dù muốn tìm người xử thằng quê mùa kia cũng đừng nói ra trước mặt người ngoài, con đang tìm đường chết."

"Dạ dạ dạ, là con lơ là, cha, vậy cứ quyết định thế đi, con sẽ tìm hai người lập tức ra tay, võ công của tên khốn kiếp Trần Thiết kia cao tới đâu, thân thủ lợi hại đến mấy thì có thể ghê gớm hơn súng đạn sao." Lâm Vĩ cười hắc hắc mà nói.

Lâm Kiệt trầm ngâm một lát, cuối cùng nói: “Cẩn thận một chút, đừng tự mình ra mặt, bảo thuộc hạ thuê hai người lặng lẽ xử con dế nhũi kia là được, tóm lại không thể để lại manh mối gì liên lụy đến chúng ta."

Trong biệt thự, nhìn thấy cha con Lâm Kiệt ỉu xìu rời đi, Trần Thiết chỉ cảm thấy quá sảng khoái, quay đầu nhìn Lâm Thanh Âm đứng ở bên cạnh thì lại xụ mặt.

"Đến đây đi, tôi xem mặt của cô một chút, thật là gặp quỷ, cô có thể có chút tiền đồ không, sao mới nửa ngày đã bị người ta tới cửa hà hiếp." Trần Thiết không nói lời nào, chỉ kéo †ay của Lâm Thanh Âm đi đến sô pha ngồi xuống.

Lâm Thanh Âm đầu tiên là ngẩn ra, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức ửng đỏ, không nghĩ tới Trần Thiết đột nhiên nằm lấy tay mình, làm trong lòng cô đột nhiên hơi hốt hoảng.

Cô lập tức hất tay Trần Thiết ra, trừng hắn một cái và nói: “Tôi không cần anh quan tâm, hơn nữa tốt nhất là anh nhớ kỹ, chúng ta chỉ làm bộ kết hôn, giữa chúng ta không có quan hệ gì, cho nên không cho phép anh đụng vào tôi."

Trong lòng cô còn canh cánh chuyện Trần Thiết kéo tay cô, lớn đến tuồi này mà trừ cụ ông trong nhà ra thì đây là lần đầu tiên cô bị đàn ông nằm tay, cảm giác này có chút quái lạ, làm cô rất không thích ứng.

Trần Thiết nghe vậy thì bĩu môi nói: “Không cần cô nhắc. nhở, làm như tôi muốn có liên hệ với cô lắm vậy, nếu không phải nể mặt bây giờ cô là người phụ nữ trên danh nghĩa của tôi thì có xin tôi tôi cũng chẳng thèm quan tâm chuyện của cô.

"Con dế nhũi này..." Lâm Thanh Âm chán nản, lần nào cô cũng bị giọng điệu ghét bỏ của Trần Thiết làm nổi nóng.

Chết tiệt, muốn ghét bỏ cũng là tôi ghét bỏ chứ, dựa vào cái gì anh lại làm trước?

Lâm Thanh Âm cảm thấy Trần Thiết nhất định bị mù nên mới không rung động với cô, nói thế nào thì dáng vẻ của cô cũng không kém.

Đương nhiên, không rung động cũng tốt, đỡ phải đề phòng người này như phòng cướp, nhưng trong lòng ít nhiều gì vẫn có chút không thoải mái, không lý giải được tại sao Trần Thiết lại có thái độ ác liệt như vậy với mình.

"Chuyện hôm nay vẫn phải cám ơn anh, nhưng về sau xin anh đừng xen vào chuyện của tôi nữa, giữa chúng ta chỉ là diễn trò, tóm lại, chuyện của tôi không cần anh quản." Trong lòng ngẫm nghĩ một lát, Lâm Thanh Âm rất nghiêm túc mở miệng nói.

Đây chỉ là cái cớ của cô, kỳ thật cô rất hy vọng có người đứng trước mặt thay cô che gió che mưa, nhưng người này nhất định không phải Trần Thiết.

Giữa hai người chỉ là diễn trò thôi, sẽ có lúc diễn xong, có một nguyên nhân khác là vì tuy hiện tại Trần Thiết thật sự đang giúp cô, nhưng lại mang đến phiền toái lớn hơn, về sau cha con Lâm Kiệt nhất định sẽ nhằm vào cô trầm trọng hơn.

Nhưng cô sẽ không nói với Trần Thiết nguyên nhân này, đây là chuyện của cô, không liên quan đến Trần Thiết.

"Tôi đã nói rồi, khi cô còn là người phụ nữ của tôi thì tôi sẽ không để người ta ăn hiếp cô, đây không phải hứa hẹn, là trách nhiệm, tôi là người đàn ông có trách nhiệm, cho nên tôi nhất định phải xen vào chuyện."

Trần Thiết không cần suy nghĩ đã nói, không phải hắn muốn lo chuyện của Lâm Thanh Âm, nhưng diễn cũng phải diễn đến cùng, hiện tại Lâm Thanh Âm là người phụ nữ của mình, vậy tất nhiên phải che chở. Nếu không về sau sư phụ biết cả người phụ nữ của mình mà hắn còn không che chở được thì nhất định sẽ đánh gãy chân hẳn.

Sư phụ nói qua, dù thân nhân bạn bè của mình có chọc thủng trời, nếu mình có khả năng che chở vẫn phải che chở, mặc dù lời này hơi không nói lý, nhưng Trần Thiết cảm thấy. không có gì sai.

Lâm Thanh Âm hơi thất thần, kinh ngạc nhìn Trần Thiết, nếu, nếu Trần Thiết không phải tên nhà quê từ trên núi xuống, có thể hơi phong độ một chút, hơi biết cảm thông một chút, vậy ở bên hắn cũng là lựa chọn tốt.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận