Nhà ga vốn là nơi người tới người lui, ồn ào không chịu nổi, nhưng bây giờ lại trở nên yên tĩnh, vì thế tiếng gào khóc thảm thiết của Nguyễn Nam có vẻ đặc biệt thê thảm vang dội.
Trên thực tế, người vây xem đều cảm thấy thật khó tin, hôm nay xem như được tăng kiến thức.
Cái người tên Trần Thiết này không chỉ đùa giỡn nữ thần đứng đầu thành phố Giang Bắc - Lâm Thanh Âm, tiếp theo còn cứu được cô bé gái kia một cách khó tin, hiện tại lại đánh cho Nguyễn Nam có tiếng là kiêu ngạo hống hách gào khóc inh ỏi, thật là quá hung hấn.
Lâm Thanh Âm cũng hơi há hốc miệng, ngơ ngác nhìn Trần Thiết, cái gì gọi là đàn ông làm việc, phụ nữ đừng chen miệng, sao người này lại bá đạo như vậy?
Hơn nữa chẳng lẽ hản không biết sợ là gì sao, một lời không hợp đã dám đánh Nguyễn Nam, đây là một phiền phức không nhỏ.
Hơn ai hết, cô hiểu thế lực nhà họ Nguyễn lớn đến mức nào ở thành phố Giang Bắc, họ có tiếng nói trong cả hai giới hắc bạch.
Mà Nguyễn Nam là tên ma vương hại đời, không có chuyện gì còn muốn gây chút chuyện, bây giờ bị Trần Thiết đánh một trận trước mặt mọi người như vậy, không cần nói cũng biết về sau anh ta nhất định sẽ không chết không thôi với Trần Thiết.
Mặc dù rất bất mãn về hôn ước, nhưng cô vẫn kéo tay Trần Thiết lại, nép vào bên tai hắn nhẹ giọng khuyên nhủ: "Đừng đánh, đánh tiếp thì khi Nguyễn Nam trả thù, người thua thiệt nhất định là anh, hiểu không?”
Trần Thiết quay đầu cổ quái nhìn Lâm Thanh Âm, vươn tay đẩy cô một cái, cả giận nói: "Cô dựa sát vào tôi như vậy làm gì, còn tưởng cô muốn hôn tôi làm tôi sợ nhảy dựng, hơn nữa tôi mà sợ tên này trả thù à, về sau hắn còn dám chọc tôi thì tôi còn đánh hắn."
Lâm Thanh Âm lập tức chán nản, cô có lòng tốt mà bị coi là lòng lang dạ thú, con dế nhũi này còn tưởng mình muốn hôn hẳn?
Tôi khinh, người này không tự sướng thì chết hay gì, nói thật, Lâm Thanh Âm chỉ cảm thấy tức sắp nổ phổi, quả thực không thể nói lý.
Măng xong Lâm Thanh Âm một câu, hơn nữa đã đánh Nguyễn Nam đụng phải mình một trận, Trần Thiết chỉ cảm thấy trong lòng quá thoải mái.
"Về sau lái xe cẩn thận một chút, nếu không tôi không ngại thay cha anh dạy anh làm người lần nữa đâu." Nhìn Nguyễn Nam kêu thảm thiết không dứt trên mặt đất, Trần Thiết hừ lạnh một tiếng và nói.
Nguyễn Nam đau đến chảy nước mắt, đời này chưa từng mất mặt chật vật như vậy, nghe Trần Thiết nói thế thì ngừng gào, căn răng nói: "Tao nhớ kỹ thù này, có ngon thì bây giờ mày đánh chết tao, nếu không kẻ chết sẽ là mày."
Trần Thiết cười ha ha một tiếng, căn bản không để ý lời uy hiếp của Nguyễn Nam, nói: "Được thôi, muốn đến kiếm chuyện thì cứ tới."
Hồi còn trên núi, hẳn đi theo sư phụ tu hành lâu như vậy, ngày nào cũng bị sư phụ buộc tu luyện thì thôi, hiện tại xuống núi, Trần Thiết không cảm thấy mình bị người ta đụng mà vẫn phải nhịn, nếu không đi theo sư phụ học cả đống bản lĩnh chỉ để chưng thôi sao.
Đương nhiên, bởi vì biết mình có bao nhiêu bản lĩnh nên hắn mới không chút kiêng ky mà ra tay dạy dỗ Nguyễn Nam, người bình thường không tạo nên uy hiếp gì với hẳn cả.
Tuy chưa gặp nhiều cảnh đời, nhưng hẳn lại có sự khôn khéo của người sống trên núi.
Không để ý tới Nguyễn Nam nữa, Trần Thiết nhìn về phía Lâm Thanh Âm, bình tĩnh nói: "Đi thôi, tìm nơi yên tĩnh, chúng †a nói chuyện một chút."
Hành động này rất hợp ý Lâm Thanh Âm, mới chớp mắt đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô cũng không muốn ở lại, cô hung hăng trừng Trần Thiết một cái rồi nói: "Theo tôi lên xe."
Thẳng đến lái xe lên đường cái, Lâm Thanh Âm vẫn cảm thấy nỗi lòng khó yên, cô ngẫm nghĩ rồi không thể không nói: "Anh có biết thế lực gia tộc sau lưng Nguyễn Nam lớn đến mức nào không, anh ra tay đánh hắn, có biết hậu quả nghiêm trọng bao nhiêu không, dù là nhà họ Lâm cũng chưa chắc bảo. vệ được anh."
Trần Thiết nhíu nhíu mày, hắn không thích nghe câu này. của Lâm Thanh Âm, lập tức nói: "Tôi đánh hẳn là vì hẳn lái xe suýt đụng chết người, chẳng lẽ cô cảm thấy hắn làm đúng? Mặt khác, cô không lầm đó chứ, chuyện tôi làm thì tất nhiên không cần nhà họ Lâm bảo vệ tôi, cô có thể đừng tự mình đa tình không."
Lâm Thanh Âm nhất thời lại bị đáp trả muốn ói máu, cô chỉ muốn nhắc nhở tên chết tiệt này cẩn thận Nguyễn Nam trả thù mà thôi, vậy mà thành tự mình đa tình?
"Dế nhũi, đồ tự đại, thật sự là tức chết tôi." Lâm Thanh Âm thầm mắng Trần Thiết tan tác tơi bời.
Làm giám đốc tập đoàn Thanh Uyển, hơn nữa còn là nữ thần đứng đầu được công nhận của thành phố Giang Bắc, người khác nhìn thấy cô thì tiếp đón nồng hậu, nhưng con dế nhũi trước mắt chưa lần nào nể mặt cô, thật làm cô tức đến phát điên.
"Được, cái khác tôi không nói, vậy nói về hôn ước của chúng ta đi, tuy cụ ông trong nhà buộc tôi kết hôn với anh, nhưng tôi cảm thấy chúng ta không thích hợp, cho nên nếu anh chịu hủy bỏ hôn ước này thì tôi có thể cho anh một ít bồi thường, thế nào?" Lâm Thanh Âm hít sâu mấy hơi để lấy bình tĩnh, lúc này mới nói thêm.
Ánh mắt Trần Thiết lập tức sáng lên, nghe Lâm Thanh Âm đề nghị, hän hận không thể lập tức gật đầu đồng ý, nhưng nghĩ lại vẫn không dám. Sư phụ bảo hắn xuống núi đi ở rể, mà không phải đến từ hôn, nếu hẳn dám chơi tiết mục từ hôn thì lão sư phụ nhất định sẽ bày trò một quấy hai khóc ba thắt cổ cho hẳn xem.
Đi theo sư phụ tu hành lâu như vậy, Trần Thiết rất hiểu con người của ông —— đơn giản là không có chút giới hạn nào cả.
"Không được, tôi sẽ không hủy hôn ước này, tuy bộ dạng của cô chỉ có như vậy, nhưng nếu đến đây rồi thì sau này cô chính là người phụ nữ của tôi." Trần Thiết nói, thái độ như: không có khả năng thương lượng.
Lâm Thanh Âm cần chặt răng, nếu không phải đang lái xe thì cô thật muốn nhào qua liều mạng với Trần Thiết, cái gì gọi là bộ dạng của tôi chỉ có như vậy, cái gì mà sau này tôi sẽ là người phụ nữ của anh? Có thể đừng nói chuyện như lẽ đương nhiên vậy không hả đồ chết tiệt.
Trong lòng có xúc động muốn khóc, Lâm Thanh Âm cảm thấy bình thường mình cũng là người rất bình tĩnh rộng lượng, nhưng khi đối mặt với Trần Thiết, cô luôn dễ tức giận đến muốn cắn người.
Tức đến hơi hồ đồ, phía trước đang đèn đỏ mà Lâm Thanh Âm suýt không để ý, lập tức đạp gấp phanh xe, thân thể Trần Thiết không tránh được nhoáng lên, nhíu mày hừ một tiếng.
“Trời ạ, anh bị thương?" Lâm Thanh Âm nhìn thoáng qua Trần Thiết, lúc này mới phát hiện ống tay áo bên trái của Trần Thiết đã bị máu nhuộm đỏ, nhịn không được kinh hô một tiếng.
Trần Thiết không nói gì mà nhìn cô một cái, rất muốn nói một câu: Cô đui à, nói thế nào thì tôi cũng vừa bị xe đụng đấy, giờ cô mới phát hiện tôi bị thương?
"Tôi đưa anh đi bệnh viện, anh nhịn thêm một chút đi." Lâm Thanh Âm lập tức nhớ lại người này bị xe đụng, chủ yếu là trông Trần Thiết quá thoải mái, bị đụng còn có sức lực đánh Nguyễn Nam chết đi sống lại, làm cô nhất thời sơ ý, hiện tại thấy vết máu trên tay áo thì có lẽ hắn bị thương không nhẹ.
Nhưng Trần Thiết cũng lắc lắc đầu, nói: "Không cần, tìm một chỗ yên tĩnh đi, tự tôi có thể xử lý."
Chỉ gấy xương tay thôi, hắn có vô số phương pháp xử lý, đi bệnh viện chỉ là làm điều thừa.
"Anh đang nói giỡn à?" Lâm Thanh Âm kinh dị nói, bị xe đụng bay bảy tám thước, hơn nữa trên tay chảy nhiều máu như vậy, không đi bệnh viện là muốn chết à.
Trần Thiết híp mắt một cái, nhìn cô và nói: "Quên đi, tôi cũng có thể giải quyết trên xe."
Nói xong, hắn lập tức đặt cái ba lô vải bạt cũ nát vẫn đeo trên cổ lên đùi, trong ba lô này là toàn bộ gia sản của tôi.
Hắn lấy ra một hộp thuốc mỡ màu đen từ trong đó, dùng một tay kéo tay áo bên trái của mình, cả cánh tay chảy máu dầm dề, trừ gãy xương ra thì trên tay còn có một vết thương rất sâu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!