Lâm Thanh Âm tức giận lái xe chạy một mạch đến một cái sân nhỏ của một biệt thự, cô xuống xe, liếc nhìn Trần Thiết một cái rồi bực bội cần chặt răng, xoay người đi vào biệt thự.
Cô thật sự lười nói nhảm thêm với Trần Thiết, sợ không cẩn thận bị con dế nhũi này làm tức đến hộc máu.
Cảm giác của cô đối với Trần Thiết đã kém đến cực điểm, tốt xấu gì dáng dấp cô cũng không kém, nhưng Trần Thiết lại có thái độ như chẳng vừa mắt cô, nhưng có hôn ước nên đành chấp nhận lấy cô, làm cô tức muốn cào tường.
Nhưng bản lĩnh Trần Thiết thể hiện ra cũng không khỏi làm cô cảm thấy kinh dị, cứu người trước một chiếc xe thể. thao lao nhanh, bị đụng còn có thể tự trị liệu vết thương.
Không thể không nói, hình ảnh Trần Thiết tự nối xương vừa rồi cũng để lại ấn tượng rất sâu đối với cô.
"Không tồi, cô sống ở đây à, hoàn cảnh rất tốt." Trần Thiết tự nhiên xuống xe, nhìn biệt thự trước mắt mà nhịn không được tán thưởng.
Trước kia khi ở trên núi, chỗ ở của hẳn và sư phụ chỉ là hai căn nhà cỏ tự xây, thật sự khác một trời một vực so với biệt thự trước mắt.
Lâm Thanh Âm căn bản không để ý đến hẳn, cô mở cửa đi vào biệt thự, lấy một chai nước đá trong tủ lạnh rồi uống một hớp lớn, bực bội quá, uống hạ hỏa trước rồi nói sau.
Trần Thiết cũng đi đến, hai mắt tỏa sáng, ngồi xuống trên ghế sa lon phòng khách, nhìn cách trang trí sang trọng trong phòng khách, hẳn lập tức hài lòng gật gật đầu.
"Thanh Âm, lấy chai nước cho tôi, tôi khát, ngoài ra mau dọn một căn phòng cho tôi, tôi mệt rồi, ngủ trước một giấc rồi nói sau."
Lâm Thanh Âm đang uống nước, vừa nghe Trần Thiết nói thế thì suýt sặc, lập tức cả giận nói: "Tôi có nói muốn cho anh ở lại đây sao, giờ xin nghe rõ cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không chấp nhận hôn ước này, tôi đã nói chỉ cần anh chịu giải trừ hôn ước thì tôi sẽ bồi thường cho anh."
Tuy sớm muộn gì cũng phải kết hôn sinh con, nhưng cô gái nào không ảo tưởng một nửa kia của mình là người đàn ông trưởng thành chững chạc.
Trần Thiết thì sao, đây là một con dế nhũi, thích nói chuyện móc họng cô thì thôi, còn ghét bỏ cô không được đẹp, nếu ở bên người này thật thì Lâm Thanh Âm cảm thấy mình không sống nổi, nhất định sẽ bị tức chết.
Trần Thiết vô tội nhìn Lâm Thanh Âm, nói: "Muốn từ hôn? Được, vậy nếu tôi đưa ra yêu cầu từ hôn thì cô rất mất mặt đúng không, để cô nói ra thì khác, gọi trưởng bối nhà cô ra đi, nếu nhà cô đều đồng ý từ hôn thì tôi lập tức đi, làm như tôi muốn kết hôn với cô lắm vậy."
Trần Thiết thật sự rất không hài lòng với hôn ước này, lấy. ánh mắt lệch lạc tám ngàn dặm của hẳn thì Lâm Thanh Âm thật sự không phải dạng hắn thích.
Cho nên hẳn rất đồng ý việc từ hôn, nhưng để tránh bị sư phụ đánh gãy chân thì chỉ có thể dụ Lâm Thanh Âm và người nhà cô đưa ra yêu cầu từ hôn trước, vậy lão sư phụ cũng không tiện trừng trị hắn.
Không thể không nói, Trần Thiết nhanh trí đến dọa người, muốn từ hôn là Lâm Thanh Âm, không phải là lỗi của hẳn.
Nghe Trần Thiết nói vậy, Lâm Thanh Âm lại suýt giậm chân, lúc biết có hôn ước với Trần Thiết, cô đã từng đấu tranh, nhưng kết quả lại bị cụ ông luôn yêu thương cô hung hăng mắng một trận, thậm chí cụ còn nói gả được cho Trần Thiết này là may mắn của cô.
May mẫn sao? Cô cảm thấy là vận xui ngập đầu mới đúng, nói thật, cô thật sự không rõ tại sao cụ ông lại chết sống không đồng ý từ hôn, làm cô còn hoài nghỉ mình có phải quà được công ty di động tặng kèm khi cụ ông nạp tiền không.
Nhưng từ nhỏ đến lớn cô chưa từng làm trái ý cụ, tính ra cô cũng rất bất hạnh, lúc nhỏ cha mẹ gặp tai nạn máy bay nên mất sớm, là cụ nuôi lớn cô.
Đương nhiên trong gia tộc còn có các chú bác khác, đám anh em họ cũng không ít, nhưng bọn họ chỉ biết tranh quyền đoạt lợi, tình thân rất nhạt nhẽo, nếu không phải có cụ ông che chở thì cô căn bản không ở lại gia tộc nổi.
Cho nên khi cụ ông nói muốn cô và Trần Thiết kết hôn, cô không muốn làm trái.
Những người còn lại trong gia tộc sẽ không phản đối, nếu đám anh chị em họ kia biết cô lấy tên nhà quê Trần Thiết này thì có lẽ chỉ cảm thấy vui sướng khi người gặp họa.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi hơi mất mát, không muốn nói câu nào, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực nặng nề.
Trong mắt người ngoài, cô là giám đốc tập đoàn Thanh Uyển, là nữ thần đứng đầu thành phố Giang Bắc, đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm. Nhưng đâu ai biết từ nhỏ đến lớn chỉ có cụ ông thật sự bảo vệ yêu thương cô mà thôi.
Thật ra cô sống rất mệt, vẻ vang trước mặt người khác thì thế nào, áp lực sau lưng vĩnh viễn không ai để ý, hiện tại cụ ông mở miệng bảo cô lấy Trần Thiết, từ hôn là không có khả năng.
Nhưng ngẫm nghĩ một lúc thì cô cũng lấy lại tinh thần, trong lòng đột nhiên xuất hiện một kế hoạch hoang đường, cô nhìn Trần Thiết và nói: "Tôi hỏi anh, chắc anh không thích tôi đúng không?"
"Hỏi nhảm, tôi có thể thích dạng như cô sao?" Trần Thiết ghét bỏ nói.
Lâm Thanh Âm suýt tức giận đến ném chai nước trong †ay vào mặt Trần Thiết, nhưng vì kế hoạch trong lòng, cô khẽ cần môi nhịn.
Sau khi hít sâu một hơi, cô lại nói: "Vậy thì tốt, anh chướng mắt tôi, chẳng lẽ tôi ưng anh sao, nhưng từ hôn là không thể, không băng chúng ta kết hôn giả, diễn một chút, sau khi kết hôn chúng ta không can thiệp vào chuyện của nhau, chờ thêm một thời gian thì tìm lý do ly hôn, thế nào?”
Mắt Trần Thiết lập tức sáng lên, cảm thấy đề nghị của Lâm Thanh Âm tuyệt không thể tả, lập tức hưng phấn võ sô pha, nói: "Đề nghị này quá tốt, nếu bảo tôi sống cả đời với cô thật thì chết quách cho xong, cứ quyết định như vậy đi."
Mặt Lâm Thanh Âm không khỏi cứng đờ, trong lòng chán nản, chết bầm, tôi tệ như vậy sao, anh chướng mắt tôi đến mức đó?
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác quái dị cực độ, từ trước tới nay cô được tôn sùng là nữ thần đứng đầu thành phố Giang Bắc, cho nên thật sự không rõ tại sao Trần Thiết này lại ghét bỏ mình như thế.
Tuy cô cũng chướng mắt Trần Thiết, nhưng tương phản mãnh liệt như vậy đủ làm cô nhất thời không biết xử lý thế nào.
"Nếu anh đã đồng ý thì chúng ta đi đăng ký kết hôn ngay bây giờ, căn biệt thự này là chỗ ở tư nhân của tôi, anh ở đây cũng không sao, nhưng tốt nhất đừng có ý xấu gì với tôi, nếu không đừng trách tôi đuổi anh ra ngoài.' Lâm Thanh Âm đanh mặt lại, lạnh lùng nói.
Trần Thiết liếc cô một cái, lắc đầu, nói: "Cỡ như cô thì tôi cũng không ra tay được, mù mới tán cô."
"Anh... "Lâm Thanh Âm tức đến ngực không ngừng phập phồng, cô rất muốn hỏi một câu: Rốt cuộc tôi kém chỗ nào mà anh chướng mắt tôi như thế?
Nhưng ngẫm lại lại cảm thấy hai bên chướng mắt nhau mới tốt, nếu Trần Thiết ưng mắt muốn lấy cô thì mới phiền phức.
Lên lầu cầm hộ khẩu, Lâm Thanh Âm do dự một chút rồi nói: "Đi thôi, chúng ta đi đăng ký, nhưng anh nhớ kỹ, chúng ta chỉ kết hôn giả, nhiều nhất là một năm, dù thế nào thì cũng phải chia tay, anh đồng ý không?"
"Đồng ý" Lúc này Trần Thiết dứt khoát nói. Cũng giống như Lâm Thanh Âm, hắn kết hôn để có câu trả lời cho lão sư phụ thôi, qua một thời gian tìm lý do ly hôn, hai bên chia tay vui vẻ, tuyệt vời.
"Phanh... °
Khi hai người đang thương lượng kết hôn giả lừa trưởng bối hai bên thì cửa biệt thự lại đột nhiên bị đá văng, một thanh niên sắc mặt âm trầm đi đến.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!