Sắc mặt Quách Tử Duệ lập tức thay đổi, cậu ta quay lại nhìn vị trí vượt đầu xe của mình, quả nhiên đúng như lời Triệu Lăng Tiêu nói, thấy vậy, cậu ta thầm trách bản thân tính toán không tốt, tuy nhiên, khi nghe Triệu Lăng Tiêu nói chiếc 'Volkswagen của anh hơn 2 triệu, cậu ta không khỏi cười khẩy một tiếng: “Chiếc Volkswagen nát này mà hơn 2 triệu à, anh định hù ai vậy?”
Triệu Lăng Tiêu vòng tay trước ngực, bình thản nói: “Cậ vòng ra sau nhìn bảng hiệu thì biết”.
Ba người Quách Tử Duệ, Xa Tiểu Mỹ cùng Lý Diệu Diệu đồng thời vòng ra sau xe thì thấy đăng sau chiếc Volkswagen có một hàng chữ là “Phaeton”.
Xe Tiểu Mỹ kinh ngạc thốt lên: “Xe này là Phaeton?”
Triệu Lăng Tiêu liền nói: “Đúng vậy! Dòng xe nhập khẩu thượng hạng. Giá 2 triệu 600 ngàn! Giờ các người muốn báo cảnh sát hay giải quyết riêng?”
Tuy Lý Diệu Diệu không hiểu về xe cho lắm, nhưng cô ta cũng biết đến Phaeton, đó là một dòng xe sang trọng hiếm có.
Có câu nói: Không sợ BMW và Land Rover, chỉ sợ 'Volkswagen có kèm chữ phía sau.
Lúc lên xe, Lý Diệu Diệu đã cảm thấy đồ vật bên trong rất xa hoa, hóa ra chiếc xe này là Phaeton.
Không ngờ tình thế lại biến đổi nhanh như vậy, đúng là như gió cuốn. Lý Diệu Diệu quay sang cười khẩy với Quách Tử Duệ: “Quách Tử Duệ, anh rể tôi nói cậu đột ngột vượt đầu xe gây tai nạn, chuyện này chắc chắn cậu phải chịu toàn bộ trách nhiệm. Chỉ riêng số lẻ của chiếc xe này cũng đã bằng xe cậu rồi đấy, cậu định báo cảnh sát hay giải quyết riêng?”
“Diệu Diệu, cậu nói với anh rể cậu một tiếng giúp tôi, chúng ta vẫn nên giải quyết riêng đi xem, xe của anh rể cậu chỉ bị xước một chút mà thôi, tôi bồi cho anh ấy 200 ngàn nhé!”
Lý Diệu Diệu đắc ý nói: “Vậy phải xem ý của anh rể tôi thế nào?”
Triệu Lăng Tiêu ra chiều suy ngẫm: “Hai trăm ngàn cũng được. Nhưng cậu phải gọi em vợ tôi ba tiếng bà cô, chuyện. này coi như xong. Nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát”.
Nghe đến “báo cảnh sát", Quách Tử Duệ sợ hãi kêu lên. Lúc này, cậu ta mới nhớ mấy ngày trước giấy phép lái xe của cậu ta bị đánh dấu vi phạm, phải lần nữa học tập. Nếu bị cảnh sát giao thông tra được, lần này nói không chừng sẽ bị tước giấy phép.
Nghĩ đến đó, cậu ta đổ một thân mồ hôi lạnh, ngoan ngoãn gọi Lý Diệu Diệu ba tiếng “bà cô”, rồi nhanh tay chuyển cho Lý Diệu Diệu 200 ngàn thông qua wechat. Kế đó, cậu ta lôi Xa Tiểu Mỹ lên xe, lái đi như chạy trốn.
Sau khi lên xe, Triệu Lăng Tiêu vừa lái vừa lẩm bẩm với cô em vợ Lý Diệu Diệu: “Diệu Diệu, bạn học của em có bệnh à?”
Lý Diệu Diệu nở nụ cười tinh nghịch, tiếp lời: “Đúng rồi, có bệnh tâm thần!”
Hai người đồng thời cười phá lên.
Cả hai liếc nhìn nhau, Lý Diệu Diệu lại khôi phục vẻ mặt lạnh như băng, thờ ơ n n này biểu hiện của anh không tệ lắm. Tuy nhiên, đừng tưởng vì vậy mà tôi sẽ nhận anh là anh rể”.
“Vậy em còn gọi anh là anh rể?”
“Hừi Thì trước mặt người ngoài, đương nhiên Lý Diệu Diệu này không thể để mất mặt được. Còn nữa, nếu anh muốn tốt cho chị tôi thì mau ly hôn với chị ấy đi”.
Triệu Lăng Tiêu nhướng mày, mặt dày mày dạn nói: “Chỉ cần chị em không đề nghị ly hôn, thì anh sẽ không bao giờ ly hôn với cô ấy”.
“Triệu Lăng Tiêu, anh..”, Lý Diệu Diệu tức đến mức ngực phập phồng, cô ta lại tiếp tục nói mấy lời độc địa: “Vậy anh cứ chờ đó mà xeml”
Khi Triệu Lăng Tiêu đến nhà mẹ đẻ của mẹ vợ Đào Ái Hoa, người nhà họ Đào đã sớm dùng bữa.
Đào Ái Hoa ngoäc tay với con gái nhỏ Lý Diệu Diệu, ra hiệu bảo cô ta đến ngồi cạnh bà ta. Triệu Lăng Tiêu nhìn quanh một lượt thì thấy Lý Tuyết Minh đã được sắp xếp ngồi cạnh một người đàn ông tuấn tú, và người đó cũng chính là Viên Mục mà anh đã gặp vào ngày hôm trước.
Triệu Lăng Tiêu nhíu mày, không ngờ nhà họ Đào đối xử với anh ngày càng quá đáng.
Đây là tiệc gia đình, không có chỗ cho anh thì cũng thôi đi, vậy mà lại để một người ngoài như Viên Mục ngồi cạnh vợ anh.
Có thể nhẫn nhưng không thể nhịn! Ngay khi Triệu Lăng Tiêu định nổi giận thì chợt nghe thấy
Lý Tuyết Minh lạnh giọng nói: “Sao mọi người không xếp chỗ cho Triệu Lăng Tiêu?”
Vừa rồi cô vẫn luôn nói chuyện với người lớn trong nhà, đồng thời chăm sóc cho Tiểu Diệp Tử nên không chú ý đến chỉ tiết này. Giờ thấy Viên Mục ngồi cạnh mình, trong khi chồng mình lại không có chỗ ngồi, trong lòng cô đã hiểu rõ vài phần.
Mẹ của Lý Tuyết Minh, Đào Ái Hoa, lạnh giọng nói: “Minh Minh, con để ý đến tên vô dụng kia làm gì? Viên Mục vất vả lắm mới từ nước ngoài trở về, con nên lo tiếp đãi cậu ấy đi!”
“Chị hai à, chị cũng quá tuyệt tình rồi! Lúc trước, Minh Minh gả cho Triệu Lăng Tiêu là do vợ chồng chị ngấm ngầm đồng ý. Giờ trước mặt Triệu Lăng Tiêu, chị lại để một người đàn ông khác ngồi cạnh Minh Minh. Vậy chẳng khác nào trắng trợn nói cho người ta biết là chị ngại bần yêu phú?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!